Saturday, May 31, 2008

Câu chuyện tình yêu trong ngày 31/5

Với tôi, ngày 31/5 thật là đặc biệt. Ngày mà toàn thế giới phòng chống hút thuốc lá. Ngày mà ngày liền sau nó là ngày Quốc tế của thiếu nhi. Và đặc biệt hơn nữa, đó là ngày tôi cất tiếng khóc chào đời, chính thức cảm nhận sự buồn, vui của cuộc sống.



Các bạn thường đón ngày sinh nhật của mình bằng cách nào? Còn tôi, vào ngày này, tôi chỉ muốn được ở bên cạnh những người thân yêu nhất với 1 bữa cơm gia đình, 1 chiếc bánh gato nhỏ cùng mấy ngọn nến.


Tôi nhớ ngày này của 9 năm trước, 1 niềm vui nho nhỏ, bất ngờ do T đem lại cho tôi. 1 lời nói dối đáng yêu và cũng đáng ghét nữa. Năm ấy không có bánh sinh nhật nhưng cũng thật vui. Sinh nhật cuối cùng của đời học sinh.


Tôi nhớ ngày này của 8 năm trước, tôi chỉ nhận được 1 tấm thiệp chúc mừng vì bạn không về được. 1 niềm vui không trọn vẹn. Sinh nhật đầu tiên của đời sinh viên.


Tôi nhớ ngày này của 7 năm về trước. T về dự được sn tôi. Và khi ấy, tôi đã có thêm 1 niềm vui mới.


Tôi nhớ ngày này của 6 năm về trước. Hôm ấy trời mưa tầm tã, T bận không thể sang sớm được, nhưng nhờ bạn sang tặng hoa trước cho tôi. Sinh nhật này có 1 cái bánh gato to với dòng chữ "Happy birthday to ...". Cuối cùng thì T cũng sang kịp để cắt bánh. Thật hạnh phúc vì hôm ấy có đông đủ mọi người.


Tôi nhớ ngày này của 5 năm về trước. Ko có T, niềm vui của tôi vơi đi 1 nửa. Ko nhớ lý do vì sao không có bạn, nhưng hình như bạn đang ở Yên Bái hay Nha Trang thì phải. Hôm ấy mọi người tổ chức cho tôi ở Màn Bạc - Đại La. Sinh nhật cuối cùng của đời sinh viên. Đây cũng là lần đầu tiên tôi trong đời tôi biết đi chơi đêm thế nào.


Tôi nhớ ngày này của 4 năm về trước. Tôi nhận được quà sinh nhật của bố. 1 đôi dép trông giừ ghê gớm. Bố bảo tặng con gái yêu, vì con đã đi làm nên bố và mẹ chọn màu ấy cho con nhìn chững chạc hơn. Đôi dép làm con già dặn hơn, nhưng tôi thích nó vô cùng. Và đã đi nó được tận 2 năm. Sinh nhật đầu tiên ở Viettel.


Tôi nhớ ngày này của 3 năm về trước. Tôi có chuyện buồn. Lần đầu tiên sinh nhật mà tôi trốn chạy. Không ở bên gia đình, không ở bên những người bạn mà hàng năm họ vẫn ở bên tôi. Mặc kệ mọi người chờ tôi ở nhà, tôi đi cùng anh, 1 người bạn mới. Lý do vì sao tôi hành động thế thì xin được chôn chặt trong lòng. Sinh nhật buồn.


Tôi nhớ ngày này của 2 năm về trước. Sinh nhật đầu tiên tôi đón mà không có bố. Một sinh nhật vui không trọn vẹn. Từ đây, tôi bắt đầu lặng lẽ...


Tôi nhớ ngày này năm trước. Mẹ về ND, chỉ còn lại mấy chị em. Chúng tôi đi hát. Không nhớ hôm ấy có em Quéo của tôi hay không nữa nhỉ. Chết rồi, trí nhớ tôi tồi tệ quá.


Còn ngày này năm nay, tôi trầm lặng hơn hẳn rồi. Chẳng có 1 cái gì đặc biệt cả. Ngày mai tôi phải đi tập quân sự và đi thi "6 nhất vì 1 mục tiêu" ở công ty rồi. Tin nhắn đầu tiên chúc mừng sinh nhật tôi trong ngày hôm nay là của 1 người tôi ko mong nhận được. Trớ trêu thế, biết thế này, tôi tắt máy từ sớm để không phải nhận cái tin nhắn ấy. 1 sinh nhật với khởi đầu không vui.




Nhận được cái tin nhắn ấy, làm tôi tụt hết cả cảm hứng văn chương. Nhục thế không biết. Giá như tôi có 1 điều ước nhỉ. Tôi sẽ ước ... chết đi.

Thôi thì không còn cảm hứng sáng tác nữa thì đi ăn trộm văn của người khác vậy.
Vô tình đọc được 1 câu chuyện vô cùng ý nghĩa trong ngày 31/5 - tôi post lên đây để tự tặng cho mình và cho những ai có cùng ngày đặc biệt này với tôi.


"Câu chuyện tình yêu ngày 31/5" được bắt đầu cùng với những điếu thuốc lá.

Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được. Chỉ còn cách giấu người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua, vờ như không biết người yêu vẫn lén lút "hôn môi" với những chiếc đầu lọc thuốc lá.

Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:

- Hút thuốc lá ngon không? - Cô nhíu mày hỏi.

- Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.

- Em và thuốc lá, anh chọn ai?

- Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không thể ngừng yêu em.

Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.

Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi quán với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toa-lét một lúc châm điếu thuốc rồi vào ngay. Có lần vẫn bị bắt quả tang khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toa-lét công cộng, họ khẽ nhăn mặt.

Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.

Có tối trời đẹp, trăng sao sáng lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh rồi... im bặt.

Anh cúi đầu xuống hỏi:

- Sao em tự dưng im ắng thế?

- Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?

- Anh... à ừ... - Anh ấp úng.

Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.

- Có một điếu thôi mà... anh không nói dối em! - Anh khổ sở cầu hoà.

- Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? - Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.

- Em hãy cho anh một thời gian nữa được không?

- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?

Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn nhau ra bãi biển kỷ niệm. Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc hút dở dưới khe ghế ngồi.

Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh sợ hãi nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.

- Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao thuốc này, rồi đừng hút nữa nhé!

Không nói nên lời, có điều gì cảm động dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cười ngượng nghịu, gật đầu.

Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.

Cô cũng biết bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá... cô đều cố mọi cách mà chẳng mang lại kết quả gì.

- Hay là em cũng học hút thuốc là, rồi em nghiện thuốc, rồi em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?

- Ngốc lắm, có ai làm thế bao giờ!

- Biết đâu sẽ có tác dụng?

- Tại sao em lại phải ép mình làm cái điều chính em không muốn?

- Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây? - Cô lo lắng hỏi.

- Anh đã cố hết sức rồi! Ngốc ạ!

Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đồng xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:

- Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!

---

Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!

Họ cùng để nước mắt rơi suốt một đêm, sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy, kết thúc cuộc tình suốt mấy năm.

Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy như cuộc sống đã thiếu đi thứ gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn quanh việc cai thuốc cũng tan biến đi. Nhưng giờ đây, cứ mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh.

Nhớ tha thiết những giây phút ngả đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương nghìn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.

Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.

Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

Ngày nối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, là yêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.

Một năm sau, họ gặp nhau bất ngờ ở góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp gỡ, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là vì lỗi lầm của anh.

Cô châm lên một điếu thuốc.

- Em hút thuốc? - Anh kinh ngạc nhìn cô.

- Vâng. Anh hút không? - Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói thuốc cho anh.

- Không, anh bỏ thuốc lá rồi!

- Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? - Cô kinh ngạc nhìn anh.

- Nửa năm trước, vì một người anh yêu.

Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yêu nhau, tha thiết như thế, chỉ hy vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một người yêu gặp sau đó nửa năm.

Cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn, trong đời, trong tình cảm.

Và cô im lặng ngồi hút hết những điếu thuốc còn lại.

- Và em, vì sao bây giờ em lại nghiện thuốc lá?

- Từ một năm trước, vì một người em yêu.

- Vậy... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? - Anh nghĩ đến một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước là lúc anh đòi chia tay.

Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.

- Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!

Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má.

- Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc, có được không?


Ấy ơi, đừng hút thuốc lá ngày này nhé.



Friday, May 30, 2008

Chuyện của bạn và chuyện của tôi.

Hôm nay đọc blog của Trang Hạ, thấy chị có 1 bài dịch mà mình rất thích. Thích bởi nó đúng với phần nào câu chuyện của mình. Chỉ có điều nó khác với mình về nhân vật, khác nhau về phần kết, và nó đáng để mình lưu lại trong ký ức của mình.
Xin phép chị được copy nó sang blog này.
Câu chuyện ấy bắt đầu bằng tin nhắn với nội dung "Em còn yêu anh không?"

Lúc nửa đêm, máy di động của cô gái có tin nhắn mới, cô lười biếng bò dậy khỏi giường, mở máy xem, tin nhắn chỉ một câu ngắn ngủi mà để cô cả đêm trằn trọc:

"Em còn yêu anh không?"

Đó là tin nhắn của người yêu cũ, vào lúc họ đã chia tay nhau nửa năm. Cô cứ nghĩ anh ấy sẽ chẳng bao giờ send tới bất kỳ tin nhắn nào nữa, bởi ngày đó họ chia tay nhau khó hiểu mập mờ, và cô chưa từng nghe từ chính miệng anh nói một lời dứt khoát: "Ta chia tay thôi!"

Cô cứ chờ đợi người bạn trai nói với cô câu đó, nhưng anh không, anh chọn cách chạy trốn, không cho ai tìm ra mình. Bạn bè đều khuyên cô nên thôi, vẫn chê anh không ra gì, vô trách nhiệm, không dám đối mặt, cho dù sau này cả hai có thành gì của nhau thì rồi cô cũng khổ thôi.

Cô chỉ mỉm cười, thường nói cô đã lâu rồi chẳng bận tâm, thiếu gì chàng theo đuổi, đời nào cô để ý tới người chẳng trân trọng cô. Nhưng mọi người đều biết, nửa năm qua, cô vẫn không quên anh.

Bởi những chàng theo đuổi cô nào ai đến gần được cô nửa bước.

Có lẽ anh còn yêu mình, cô đoán thầm. Anh chỉ chiến tranh lạnh mà thôi, chỉ tạm không liên lạc thôi, chỉ vì muốn cả hai có chút không gian tự do, để không như trước đây, anh luôn trách cô bám anh quá, làm anh thấy vướng víu nặng nề.

Có lẽ chỉ vì thế, chờ khi anh thấy nhẹ nhõm, tự nhiên quay lại bên anh, hai người sẽ như xưa, sẽ là quan trọng nhất của nhau.

Nghĩ thế, nên cô đã cố để tự đứng vững, cô bắt đầu một mình đi dạo, xem phim, một mình nấu cơm chăm sóc mình, một mình ra ngân hàng trả nợ, một mình học lái xe, chọn xe, thậm chí đi mua xe ô tô, một mình đi tìm nhà, dọn nhà mới, một mình đối mặt với cái chết của cha mẹ mình sau tai nạn giao thông...

Cô giờ đây đảm đương đời mình. Nhưng trong tình yêu, vẫn cần có anh ở bên.

"Em còn yêu anh không?"

Trời đã rạng, cô đã nhìn tin nhắn suy nghĩ dọc đêm, biết người con trai ấy đã hiểu ra, dù anh không chịu gọi điện trực tiếp cho cô, nhưng ít nhất đã gửi tin xem cô thế nào. Cô rất muốn gọi điện ngay cho anh, nói với anh rằng nửa năm nay em nhớ anh biết bao; nói rằng trong những thời gian đáng lẽ anh phải ở bên cô, thì cô đã chống chọi vất vả vượt qua; nói rằng dù nửa năm nay anh bỏ rơi, nhưng cô không đành xoá anh khỏi tim mình...

Nhưng cô kìm được, cô không muốn nửa năm chờ đợi sẽ tiêu tan thế này, cô muốn anh phải đau khổ, cô muốn giữ chút tự tôn.

"Không còn yêu!"

Cô mỉm cười bấm ba chữ, reply.

Sau đó, cô cứ chờ anh gọi lại cầu xin, chờ tin nhắn thăm dò tiếp theo của anh, chờ anh đột nhiên nhấn chuông cửa, rồi khi cửa mở anh đã đứng trước mắt, mạnh mẽ ôm lấy cô vào lòng, và dịu dàng nói anh biết anh đã từng sai lầm, rồi sau anh sẽ nâng niu cô...

Nhưng, ngày nối ngày, tháng nối tháng, nửa năm lại trôi qua, cô gái không hề nhận được bất kỳ tin tức gì về người yêu cũ.

Một ngày, từ bạn thân của anh, cô biết người yêu cũ tháng sau sẽ cưới vợ, cưới một người con gái cô chưa từng quen.

"Anh ấy bảo anh ấy rất cảm ơn em, nếu nửa năm trước em không reply tin nhắn, anh ấy làm sao đủ quyết tâm quên em đi, càng không thể cho cô gái kia một cơ hội..."

...

Thursday, May 29, 2008

For my friend!




Mai là sinh nhật của ấy rồi. Chúc ấy sang 1 tuổi mới luôn hạnh phúc, thành công, vui tươi và yêu đời. Hy vọng ấy sẽ có 1 ngày 30/5 tuyệt vời để chào đón 1 ngày 31/5 không thuốc lá nhé.

Happy birthday to my friend!

Wednesday, May 28, 2008

Mệt mỏi

Mấy hôm nay thấy mệt mỏi thế. Mệt cả thể xác lẫn tinh thần.
Cái nắng gay gắt đầu hè làm mình mệt. Chuẩn bị lại gầy đi trông thấy rồi. Mấy hôm nay nắng nóng, mệt, ăn cơm chẳng thấy ngon nữa. CHÁN
Cứ đến cuối tháng là thấy chán. Nhìn thấy cái điện thoại là thấy ớn. Nghe thấy chuông điện thoại là thấy ngao ngán. Cứ nghe điện thoại của tỉnh ỉ ôi về chỉ tiêu là thấy lỗ tai lùng bùng. Toàn những sở cứ chẳng đâu vào đâu cả. Nói mà ko chịu tiếp thu. CÙN
NGÀY HÔM NAY CHỈ MUỐN CÃI NHAU THÔI.
ĐÁNH NHAU ĐƯỢC THÌ TỐT.
GIÁ NHƯ ...
MỆT MỎI QUÁ RỒI

Monday, May 26, 2008

Tẩy chay hàng may áo dài

Hic hic, hôm trước đi lấy áo dài rồi. Cứ nghĩ mà điên, cứ nhìn mà cứ. Ức chế tột cùng. Chẳng lẽ lại xé quách nó đi cho đỡ điên.

Chỉ muốn chửi cha cái bọn may áo dài ấy thôi.

Có đời nhà ai, may có 30 cái áo dài mà phải may lại đến 5 cái. Đấy là chưa kể đến việc may lại rồi mà vẫn hỏng. Sửa đi sửa lại đến 9 lần mà vẫn không được. Thử hỏi có ai còn có cảm hứng để mà mặc cái áo may đến lần thứ 2, sửa đến lần thứ 9 không hả trời. Đã thế chưa mặc áo đã bị rách rồi??? Đấy là còn chưa tính đến cái thái độ phục vụ của bọn nó với khách hàng thế nào nữa đấy. Cứ như chỉ trực chửi vào mặt khách hàng thôi.

Trời ah. Bạc triệu đấy chứ, có rẻ rúm gì đâu. Vứt đi thì tiếc, mặc vào thì cay. huhu

Đừng ai có dại dột mà lò dò bước chân đến cái hiệu áo dài ý nhé
Nó là nhà may Hằng Hải ở 192 Kim Mã (gần hiệu áo dài Hồng Nhung ý)
Cứ lấy cái ngu của tôi ra mà làm bài học.

Thề là tẩy chay nó.

Sunday, May 25, 2008

Giọt nước mắt thuỷ tinh ...

Hôm nay em đã khóc, khóc để xoa dịu nỗi đau...

Sinh nhật sớm nhé.

Hôm qua đi họp lớp, các bạn tổ chức đón sinh nhật cho Choắt luôn. Tuy sớm nhưng mà vui lắm nhé. Cũng bánh gato, cũng nến, cũng tiệc mặn, tiệc ngọt chẳng kém phần rôm rả. Cũng ca 1, ca 2 đấy chứ. Tiếc là nhiều bạn có con nhỏ, nên chỉ tham gia được ca 1 thôi. Một lần nữa cảm ơn các bạn thật nhiều.
Hôm nay Giang kều mới gửi được ảnh cho mình. Giờ post tạm lên vài kiểu để mọi người chiêm ngưỡng trước. Tớ sẽ tìm cách up toàn bộ ảnh lên group để mọi người cùng xem.
Còn đây là ...
Bánh sinh nhật này

Photobucket

Còn đây là chủ nhân của chiếc bánh: Cầu nguyện và thổi nến

Photobucket

Mọi người hát chúc mừng sinh nhật Choắt

Photobucket

Nào cùng nhau cắt bánh nhé

Photobucket

Saturday, May 24, 2008

Họp lớp và Happy birthday to ...

Vừa đi họp lớp về. Có đôi chút thay đổi về lịch họp. Dự tính là cuối tháng, nhưng mình sợ bận đột xuất nên đã quyết định rời lịch sớm hơn 1 tuần.
Hôm nay họp lớp thật vui. Gặp lại được khá nhiều người mà lâu rồi mình không được gặp. Mười mấy năm rồi, vậy mà chẳng có gì thay đổi mấy, ngoài việc một số đã "yên bề gia thất". Tiếc là ảnh chụp ở trên máy của Giang kều, nên chưa post lên để khoe được.
Ngoài lý do họp lớp, còn 1 lý do nữa vô cùng thú vị. Buổi tiệc hôm nay thật là vui, mặc dù các bạn "bày vẽ" quá. Hì hì. Đã lâu lắm rồi mình lại được mọi người tổ chức sn cho, mặc dù hơi sớm. Cám ơn mọi người nhiều lắm lắm. Cảm ơn các bạn luôn nhớ tới ngày sinh của tớ. Cám ơn các bạn thật nhiều.
Hôm nay, giá như không có từ giá như ấy, có lẽ mình sẽ có được niềm vui trọn vẹn. Trái đất thật là tròn và nhỏ bé quá. Tâm mình lại không tĩnh rồi. Muốn say mà chẳng thể say.
Nhưng dù sao mình cũng vui. Cái sự buồn ấy cũng chỉ là thoảng qua thôi. Chắc thế.
Mai có ảnh sẽ post và tường thuật kỹ hơn để cho những thành viên đi hụt chứng kiến offline vậy. Hì hì.
Bài hát Happy birthday to you vẫn còn vang vọng đâu đó tuy là hơi sớm.
Một lần nữa cám ơn các bạn thất nhiều.

Thursday, May 22, 2008

Tôi hâm

Mình lại bắt đầu hâm rồi. Bắt đầu lại thấy cuộc sống đi vào cái vòng luẩn quẩn đây.
Hôm vừa rồi đã đem chuyện của mình để kể với 1 người bạn. Đã định rằng sẽ chôn chặt nó trong lòng. Đã là quá khứ thì hãy để nó ngủ yên. Nhưng rồi cuối cùng mình lại kể ra, chỉ với hy vọng có thể nó sẽ tiếp thêm sức mạnh cho bạn ấy, đủ can đảm để vượt qua, mặc dù mình biết rằng câu chuyện của mình không giống của bạn.
Rồi cũng ko hiểu, từ chuyện tiếp sức này lại chuyển sang chủ đề bình luận xem mình là con người của lý trí hay của tình cảm???
Mọi người thì bảo mình là con người của tình cảm. T cũng bảo vậy, thế nên nó nói với mình đôi khi phải sống lý trí hơn thì mới vượt qua được những khó khăn tình cảm. Nhưng mình thấy có vẻ không phải thế. Mình sống thiên về lý trí nhiều hơn. Chỉ có điều cái lý trí của mình ngớ ngẩn thôi. Chẳng hiểu từ bao giờ, mình hay cảm thấy sợ. Hình như làm cái gì mình cũng cảm thấy sợ. Đơn giản chỉ là mình thấy nhớ, muốn gọi 1 cuộc điện thoại hay gửi đi 1 tin nhắn, nhưng mình ko làm, chỉ vì sợ bị nghĩ là mạnh dạn quá. Mình sợ bị đánh giá. Mình sợ bị soi xét. Mình sợ bị quy kết tội nọ danh kia... Tóm lại là mình hay nghĩ trước khi làm bất cứ 1 việc gì. Chính vì vậy mà đôi khi mình thấy, mình không được sống thật với cảm xúc của chính mình. Và có lẽ chính mình đã làm mất đi cơ hội của mình???
Mình là con người của lý trí hay của tình cảm???
Có ai biết trả lời giúp với???
Mình hâm thật rồi.
Lại rơi vào cái vòng luẩn quẩn không lối thoát...
Vui đấy, rồi lại buồn ngay được. Hic hic
Mục tiêu của mình bây giờ là gì nhỉ? Chẳng xác định được, vô định rồi.

Wednesday, May 21, 2008

Lại là thực hiện nội quy về nề nếp ... túi tiền cứ vơi đi ...

Oài, sao mà chán với mấy cái nội quy và nề nếp ở đây thế ko biết.

Ngày trước ở trường Lê, nội quy đưa ra là ko được đạp xe quá nửa bánh vào trong trường. Nội quy là thế, nhưng thực hiện triệt để, ai vi phạm bị kỷ luật luôn, nên chẳng ai dám lơ là chểnh mảng trong việc chấp hành nội quy này cả. Còn giờ thì sao, cũng là nội quy đấy, nhưng chẳng xử lý đến nơi đến chốn gì cả. Ai vi phạm cũng mặc, nhưng đùng 1 cái, vào một ngày đẹp trời sẽ thấy tên mình trong danh sách kỷ luật: kiểm điểm, trừ lương, cắt thưởng. Trời ơi, ác dễ sợ, đánh thẳng vào túi tiền con người ta. Số xui cho ai dính vào vụ này. Từ nay mình cũng phải nghiêm túc hơn mới được. Có điệu đến mấy thì cũng phải xuống dắt xe thôi. Mà chuối thế chứ, bắt con người ta xuống dắt xe đi 2 bước lại cho lên xe phóng tiếp vào bãi. Hụ hụ,hic. Thà rằng mình dắt xe thẳng vào bãi còn hơn vì nửa cái bánh xe quá đà mà mất đứt vài T. Kè kè

Ngày trước qua cổng trường Lê phải có phù hiệu, kèm theo cái ảnh mặt mình gắn vào đó. Đố ai không có nó mà qua mặt được đội cờ đỏ của trường Lê đấy. Cũng đừng ai tưởng mượn phù hiệu của bạn mà có thể lọt lưới nhé. Mắt đội cờ đỏ tinh hơn mắt cú vọ đấy. Hãn hữu lắm mới có người lọt thôi. Còn ai chót "dùng nhờ" của bạn mà bị tóm thì ... he he... coi chừng cái hạnh kiểm đấy. Còn giờ thì sao. Dã man hơn nhiều. Quên thẻ thì có thể mượn thẻ khách để vào. Ngày thường chẳng sao. Nhưng đến 1 ngày đẹp trời nào đó (chẳng ai biết ngày đẹp trời ấy là ngày nào cả), có 1 cái bàn cũng rất đẹp kê ngay ở cổng ra vào. Và ôi thôi, khổ thân cho những ai phải mượn thẻ khách, thương cho những ai "dùng nhờ" thẻ của bạn. Nhắc nhở, kiểm điểm, trừ lương, phạt thưởng và cẩn thận là thêm cái quyết định kỷ luật của Tổng nữa. Đấy là những gì nhẹ nhàng nhất được nhận nếu gặp phải. Hic, tháng này khổ thân cho 2 em Hà của phòng. Mất toi hơn 10T roài. Hic hic.

Cứ đánh vào túi tiền thế này thì chít mất. Dã man thật. Nếu cô Băng Tâm còn đi dạy ở trường Lê, có lẽ hôm nào có dịp phải mời cô lên để làm tư vấn mới được.

Chít mất thôi bà con ơi.

Monday, May 19, 2008

Thêm vị ngọt của đường nào

Ngồi buồn quá, chẳng muốn làm gì có ích cả. Tiếng anh, tiếng em xếp vào 1 xó rồi. Ngại học ghê, thôi thì lượn lờ trên mạng và làm mấy cái vô bổ này (mama gọi việc làm này là thế )
Kết quả của việc làm vô bổ ấy đây, dành cho em bé khoảng 1,5 - đến 2 tuổi nhé


Photobucket

Tay nghề chụp ảnh của mình lởm quá, trông nó cứ ... chẳng cân đối gì cả. Túm lại là cần học thêm nghề chụp ảnh nữa. Hic hic


Photobucket

Cafe đắng ...

Có nhiều điều muốn nói vậy mà lại chẳng có tâm trạng để viết ra.
Phải chăng đang có nhiều thay đổi???
Mệt mỏi.
Hic, mới là ngày đầu tuần

Saturday, May 17, 2008

Show hàng cái nào

Hôm nay buồn, chẳng cafe cà pháo gì. Sáng đi làm, tán dóc với chị em. Trưa về ăn cơm xong rồi lên nghịch ngợm. Cuối cùng ra thành phẩm là đôi dép này đây.
Màu hồng yêu thích của mình nhé. Dép dành cho bé khoảng 1 tuổi, yêu quá đi.
Mình dự định làm thêm vài mẫu nữa rồi đem lên diễn đàn Hội thêu thùa bán đấu giá góp quỹ hội.
Mấy hôm nữa sẽ tiến hành đấu giá đấy. Lịch cụ thể thế nào thì chưa có.
Còn đây là tác phẩm yêu của mình. Giá là mùa đông thì mình sẽ làm đủ bộ cả 1 cái áo dile và thêm cái mũ nữa. Thôi thì mùa đông sẽ làm cái khác.

Photobucket Photobucket

Thursday, May 15, 2008

Friendship day




Thời gian trôi đi nhanh thật, 1 tuần trôi qua, 1 tháng trôi qua,… và đã 3 năm trôi qua kể từ ngày ấy. Cái ngày đánh dấu cho 1 tình bạn đẹp bắt đầu, mặc dù đã có không ít thăng trầm xen vào giữa quãng thời gian ấy.

Hôm ấy trời nắng lắm, con nhóc ngại đi ra đường nên ngồi lại ở văn phòng chat chit, nói chuyện phiếm với mọi người. Lão Bom mìn ở đâu đi về, cái mặt nhăn nhở cười và dẫn theo 1 người khách. Còn nhớ cái nụ cười của lão “đểu” lắm, trông thật là khó hiểu. Nó quay lại nhìn và cũng đáp lại bằng một nụ cười … đểu chẳng kém, mặc dù nó chẳng hiểu lão cười đểu nó vì cái gì . Bất chợt quay sang nhìn thấy người khách lạ, cứ đinh ninh đấy là một đại lý mới mà lão Bom mìn mới phát triển được, nó thấy ngại. Ước gì nó thu lại được nụ cười đểu vừa xong

Chưa kịp hối hận vì chót cười đểu, nó lại nhận được nụ cười khó hiểu của ông Còm. Trời ah, có vẻ như có gì bất ổn về người khách này nên mới nhiều người cười nó kiểu ấy. Mọi người biết, duy chỉ mình nó không biết. Cái đầu bác học của nó bắt đầu vận động. Suy nghĩ nát óc mà chẳng thể đoán được vị khách kia là ai. Shelockhome lúc ấy chắc đi ngủ rồi. Đành chịu vậy. Nhìn cái mặt của nó lúc ấy chắc ngố lắm, đến mức phải làm cho vị khách kia cười tủm. Ngượng quá đi mất. Cuối cùng lão Bom mìn cũng nói giới thiệu “Đây là bạn anh, còn ..…, đi ra quán uống nước đi, rồi anh em mình đi đại lý luôn”. Oke, đi thì đi.

3 người ra quán nước. Balap một hồi, nó mới biết đấy là người mà ngày nào nó cũng nói chuyện cùng. Nó ấn tượng về người ấy, về cách nói chuyện hóm hỉnh và tình cảm nữa. Nhưng quả thật chưa bao giờ nó muốn gặp mặt người ấy cả. Nó đã nghĩ, nếu biết hôm đó lão Bom mìn đưa bạn về phòng, thế nào nó cũng chuồn xuống tầng 2 chơi với chị Chảy. Quả thật, nó thích có 1 người bạn ko biết nó là ai, và nó cũng ko muốn biết người đó là ai, như thế nó có thể thoải mái tâm sự với người đó hơn. Lúc đó nó đang có nỗi buồn mà.

Mọi ngày nói chuyện với nhau thoải mái vậy, mà sao khi gặp mặt khó nói thế. Nó chẳng biết nói gì. Chỉ biết ngồi cười đáp lại câu chuyện của người ta. Một nụ cười bẽn lẽn chứ không còn đểu và khó hiểu như lúc trước. Lần đầu gặp nhau chỉ có thế. Chẳng ấn tượng gì.

Chia tay nhau, nó và lão Bom mìn đi tiếp xúc đại lý. Chiều về, nó xuống tầng 2, chờ chị Chảy về cùng. Nó vô tư kể chị nghe câu chuyện hôm nay nó đã gặp mặt người vô danh mà hàng ngày nó vẫn nói chuyện. Và nó còn nhớ nó bảo với chị, em chẳng thích như thế tẹo nào. Đường đột và mất tự nhiên quá.

Nhưng con người ấy dường như lại thích đường đột như thế.

Hai chị em về cùng đường. Gần tới nhà rồi chia tay. Nó chợt cảm thấy nhột. Linh cảm cho nó biết, có kẻ đang đi theo nó. Đột nhiên quay lại, nó thấy người ấy ngay bên cạnh mình. Chẳng biết đã đi theo nó từ bao giờ nữa. Sau này hỏi ra mới biết, hoá ra anh đứng đợi nó ở ngã tư đường, nơi biết chắc chắn rằng nó sẽ đi qua, chỉ là không ngờ còn đi cùng 1 người nữa. Vậy nên âm thầm đi theo sau, chờ 2 người chia tay thì mới xuất hiện. 1 ngày có đến 2 lần đường đột. Hic, thêm 1 lần như thế, chắc nó đau tim mà chít.

Nó quay sang cười mà mồm méo xệch, xém chút nữa nó để người ta theo về tận nhà. Vẫn còn cơ hội để nó chuyển hướng. Bất đắc dĩ, nó phải gợi ý đi 1 đâu đó để nói chuyện. Và điểm đến đầu tiên là hàng bánh tôm trên phố Thái Hà. Đằng nào thì cũng đã muộn, mà nó lại chưa ăn gì. Vậy là nơi hẹn hò đầu tiên của nó với người ấy là …hàng bánh tôm.

Ngày hôm ấy của 3 năm về trước, ngày bắt đầu cho 1 tình bạn.

Ngày mai, 16/5/08, kỷ niệm tròn 3 năm nó và anh chính thức chơi với nhau. Ngày mai, với nó chính là "Friendship day"

12760119 13137 021176 60 11760? 11321 60 60 7601, 11111176 53 901 6760 021176 103 676216 11121119

Tình bạn ấy đã trải qua bao nhiêu thăng trầm. Và giờ đây nó đã nhận ra cần phải trân trọng tình bạn ấy như thế nào. Nó đã và đang cố để giữ gìn tình bạn ấy, tránh phạm phải những sai lầm mà trước đây nó đã mắc.

Nó tự chúc mình sẽ luôn có và luôn giữ được những tình bạn đẹp kiểu như thế.


Monday, May 12, 2008

Động đất phần II -- Ai không đọc thì phí :-))

Mình vừa ăn bữa tối xong. Giờ mới chính thức gọi là hoàn hồn, nghĩa là lúc chiều mới chỉ kịp đuổi theo để bắt cái hồn lại sau khi nó định bỏ xác mình lại chạy theo anh bồ động đất ý. Giờ thì chính thức trả được hồn về với xác rồi. Gớm quá, khiếp thật. Mình sợ chít từ hồi bé tí tẹo mà
Mấy đứa nhóc trong phòng bảo, tại mình có nhiều thứ không muốn mất quá nên mới sợ chít. Nhưng mình nghĩ chẳng phải. Mình mà chít thì chỉ thấy tiếc có 1 điều thôi. Mình nghĩ, cuộc sống của mình do bố mẹ ban tặng, mình chưa kịp làm cái gì có ích cho đời mà đã "tiu" thì phí lắm. Vậy nên mình tiếc, thế thôi.
Hic, chẳng biết do ảnh hưởng của động đất hay do mình bị hoang tưởng, mà tới giờ vẫn thấy đau đầu, chóng mặt đây. 2 lần gặp động đất mà mình vẫn chưa học được cách bình tĩnh để đối phó. Chắc sẽ chẳng có lần thứ 3 đâu.
Giờ đây, hoàn hồn rồi mới nghĩ lại. Thấy rằng mình và cả những người khác nữa còn thiếu quá nhiều kiến thức về tự nhiên, thiếu kiến thức để phòng vệ. Qua đây mình thấy học sinh, sinh viên của Việt Nam quả thật là thiệt thòi. Cũng được giáo dục, cũng phải học hành vất vản chẳng kém ai, vậy mà chẳng bao giờ được học những điều có ích cả. Toàn những thứ sáo rỗng, chẳng giúp gì được mình trong những lúc cần thiết. Chán nền giáo dục này ghê gớm.
Ví dụ nhé, nghe báo có động đất, thế là tất cả thành 1 cái chợ. Kẻ ngồi tại chỗ, người thì chạy. Người chạy bằng thang bộ, người chạy ra thang máy. Cứ loạn cả lên. Rồi còn thấy nực cười hơn, là báo động cháy giả thì bắt mọi người sơ tán. Nhưng động đất thật thì ... bắt mọi người trở về chỗ làm việc.
Dám cá rằng chẳng ai trong số những người ở đây biết rằng khi động đất thì phải bình tĩnh, tìm ngay 1 chỗ nào đó, đại loại như cái gầm bàn hay cái gầm giường mà chui xuống cả. Chẳng ai biết rằng, khi động đất, chẳng may đất đá trên trần nhà rơi xuống trúng đầu thì sẽ thế nào. Thế nên khi nhận thấy có sự rung chuyển (hiện tượng của động đất) thì tốt nhất chui tọt xuống cái gầm bàn nào gần nhất ý. Chờ nó hết rung rồi mới chạy khỏi chỗ núp xuống mặt đất.
Từ bé tới giờ đi học, mình chưa thấy ai huấn luyện cho mình khoá học ứng phó khi gặp động đất, hay 1 cái đại loại như thế. Thôi thì tự học lấy vậy, muộn còn hơn không.
Định viết thêm chút nữa, nhưng sợ mọi người bảo mình có cái nhìn bi quan quá, nên thôi. Dừng lại ở đây, đồng thời chia sẻ với mọi người kinh nghiệm khi gặp động đất. Tôi cũng chưa làm theo bao giờ đâu mà là tự nghiên cứu trên sách vở đấy. Nhưng lần sau thì sẽ ... hehe

Động đất đấy ... chạy đi ...

Lần thứ 2 trong đời tim đập, chân ... chạy vì ... động đất.

Hic, đang ngồi nghe nhạc, tự nhiên thấy chóng mặt, cảm giác giống như lần trước. Chẳng cần nghe hô nữa, kinh nghiệm rồi, , vẫn kịp nhớ ra, vồ vội 2 cái di động vứt lổng chổng trên mặt bàn, thế là ... chạy. Lại chạy thang bộ nữa chứ. Chạy xuống tới tầng 5 thì thở dốc, chẳng biết hoa mắt chóng mặt vì động đất hay vì chạy cầu thang bộ nhanh quá, máu không lên kịp não nữa.

Công nhận mình ... sợ chết thật

Chạy xuống đến tầng 5 thì bị bắt lên. Trời ah, động đất đấy, thế mà bị quy tội làm ồn, bắt đồng loạt nhân viên quay lên. Hic, cái đứa sợ chết như mình thì còn lâu mới lên ngay. Đứng chờ 1 lúc cho êm đã, lên sau cũng chẳng muộn. Biết đâu đấy, như lần trước nó thêm trận nữa, lại phải chạy.Keke

Mà có phải mình mình chạy đâu. Thiên hạ cũng chạy mà. Có ối người còn chạy nhanh hơn mình nữa ý chứ. Đầy người đã xuống tới tầng 1 rồi. Ở nhà cao tầng sợ thật. Lạy trời, con chẳng ham hố ở nhà chung cư đâu.

Sau trận động đất này, sau trận đứng tim vì sợ thì cũng có ối cái để cười nhé.

Đầu tiên là 1 em trên tầng 13: Cắm đầu chạy xuống đến tầng 10 rồi mới chợt nhớ ra quên 1 việc. Chạy vội lên, tưởng làm gì??? Hoá ra em quên mất thói quen sign out nick Yahoo mỗi khi rời máy. Hic, một thói quen bảo mật tốt ...keke

Rồi đến lượt mình và em Ly: dù chít cũng phải tìm cho được bạn. Trước khi chạy, chị em còn gọi nhau "Nhanh lên, chạy nào"

Rồi còn em L, mặc dù chạy vẫn không quên nhờ người cầm hộ cái di động bị bỏ quên trên bàn

Hic, mệt quá đi, đã thế đang hoàn hồn còn bị 1 anh bạn trêu, bảo là "không phải động đất đâu, chắc có cái xe tải to nó chạy qua nên mới bị thế", rồi là "Chắc động đất giả đấy em ah"

Giả hay thật thì em sợ tầng cao lắm roài. 1 năm em chạy 2 lần, vậy là em đã bị tổn thọ mất 20 năm rồi đấy. Ai bắt đền em đây???

Sunday, May 11, 2008

Để hiểu một người...

Như thế nào thì được coi là hiểu về một con người nhỉ?

Có những lúc tôi nghĩ mình đã hiểu hết về bạn, nhưng đôi hôm nay bạn đã nói với tôi rằng tôi hiểu về bạn rất ít.

Liệu có phải tôi chẳng hiểu gì về người mà từ trước tới giờ tôi vẫn coi là người bạn thân nhất của tôi???

Mơ hồ quá!!!!!!!!!!

Saturday, May 10, 2008

Anh không thể xa em

Hôm nay ngồi buồn, làm việc thì ngại, bật máy tính lên là lại vào mạng, lâu rồi nên thành thói quen. Thì đi update thông tin của mấy người bạn vậy. Một cách giết thời gian có ích nhất vào lúc này.
Vô tình đọc được một câu chuyện. Cũng lại là câu chuyện về tình yêu.
Tình yêu trên những trang giấy sao thơ mộng, lãng mạn và lâm ly đến thế. Ngoài đời có khi cũng có, nhưng chẳng ai nhận ra được khi nó chuyển động cùng với vòng xoáy của cái xã hội không ngừng vận động này cả. Vậy nên vô tình mọi người quên đi sự chân thành trong tình yêu.
Mình copy câu chuyện ấy ra đây, để mọi người cùng đọc, và cùng chiêm nghiệm lại cuộc sống của mình. Hy vọng nó sẽ có ích phần nào với những ai đang vô tình bỏ qua sự chân tình trong tình yêu.

Cô nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí nhìn anh và nói “chúng ta chia tay nhau đi”. Anh sửng sốt nhìn cô không hiểu: “Vì sao vậy?”. Giọng cô lướt nhẹ như gió thỏang bên tai anh: “Mệt rồi, cũng chẳng cần bất cứ lý do gì cả!”

Tối hôm đó anh chỉ ngồi lặng lẽ hút thuốc, không nói một lời, không khí lạnh lẽo u ám bao trùm cả căn nhà. Cô cảm thấy càng thêm mệt mỏi và chán nản, trái tim cô dần trở nên băng giá. Thậm chí đến 01 câu nói an ủi, một sự níu kéo dành cho cô anh cũng không làm được, vậy thì cô còn mong đợi gì ở anh nữa, liệu anh có thể mang đến hạnh phúc và niềm vui gì cho cô đây? Thời gian cứ thế nặng nề từng phút trôi qua, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Em nói xem, anh phải làm gì để có thể giữ em ở lại?”. Cô không do dự trả lời: “Anh hãy trả lời một câu hỏi của em, nếu anh có thể nói được đúng đáp án trong lòng em, em sẽ ở lại!”

Lại một sự im lặng bao trùm..“Nếu như em vô cùng thích một loài hoa mọc ở trên một vách núi cheo leo hiểm trở, mà để hái được nó gần như chắc chắn 100% anh sẽ tìm đến cái chết, anh có thề nguyện đi hái nó vì em không?”. Anh trầm ngâm 01 lúc rồi trả lời: “sáng sớm ngày mai, anh sẽ cho em đáp án, được không?”. Trái tim cô bỗng có gì đó như hụt hẫng…

Sáng sớm hôm sau khi cô tỉnh dậy, anh đã không còn trong phòng tự lúc nào. Cô phát hiện thấy một tờ giấy kín đặc chữ được đặt trên bàn, bên cạnh là một cốc sữa còn nóng hổi. Cô run run cầm bức thư anh để lại, dòng chữ đầu tiên khiến trái tim cô đau nhói: “ Em thân yêu! Anh đã nghĩ rất kỹ và quyết định sẽ không đi hái bông hoa đó cho em!..”, nén một tiếng thở dài, cô tiếp tục đọc: “Nhưng em hãy để anh được nói rõ lý do vì sao anh không thể đi hái cho em bông hoa đó. Ngày ngày em chỉ biết cắm đầu vào máy tính, nhưng ngòai việc gõ văn bản, em hầu như không thành thạo sử dụng các chức năng khác nên luôn bị rối tung trước những sự cố máy tính xảy ra, rồi cứ thế em chỉ biết ôm cái bàn phím mà khóc. Anh muốn giữ lại đôi tay của mình để có thể giúp em chỉnh lý lại những bài viết của em, gíup em xử lý những rắc rối máy tính em gặp phải. Khi em ra ngòai, lại tòan quên mang theo chìa khóa, anh phải giữ lại đôi bàn chân của mình để có thể bất cứ lúc nào về nhà giúp em mở cửa. Người luôn ưa thích đi du lịch xa như em nhưng lại luôn dễ dàng bị lạc đường ngay chính thành phố của mình, anh phải giữ lại đôi mắt để dẫn em đi không bị lạc lối. Rồi mỗi tháng, khi em đến kỳ kinh nguyệt, tòan thân em đều bị lạnh, và cả ngày chỉ biết ôm bụng quằn quại vì đau đớn, anh phải giữ lại cơ thể mình để ôm em vào lòng, xoa dịu bớt cơn đau cho em. Em thường rất ít khi ra ngòai, anh lại lo em dễ bị trầm cảm, nên anh phải giữ lại cái miệng để ngày ngày cùng em trò chuyện, để em không còn cô đơn nữa. Em suốt ngày chỉ cắm đầu vào máy tính, khi già rồi thị lực cũng sẽ bị giảm suốt đi nhiều. Anh nhất định phải sống, để sau này đến lúc đó, anh có thể giúp em cắt tóc, nhổ những sợi tóc bạc làm em khó chịu, anh sẽ cầm tay em, đưa em đi dạo trên bờ biển để cảm nhận thấy ánh sáng ấm áp chan hòa của gió và bầu trời, nói với em màu sắc rực rỡ của từng bông hoa anh gặp, để nói với em rằng trong lòng anh em cũng vẫn mãi xinh đẹp rực rỡ như những bông hoa kia.. cho nên, cho đến khi em chưa tìm được người con trai nào có thể yêu em hơn anh, anh không muốn đi hái bông hoa đó..!”

Nước mắt cô đã ràn rụa từ bao giờ, từ trước đến nay cô luôn chỉ thấy anh là một người tẻ nhạt, không quan tâm đến suy nghĩ tình cảm của cô, giờ mới đây cô mới như chợt bừng tỉnh. Cô lau nước mắt và tiếp tục đọc: “Nếu em đã đọc xong rồi, đáp án đó có thể khiến em mãn nguyện phần nào, thì em hãy bước ra cửa và mở cửa ra. Anh đang đứng bên ngoài chờ em, và anh đã mua cho em loại bánh bao sữa mà em thích nhất..!”

Cô vội vã lao mình ra mở cửa, và quả nhiên nhìn thấy anh. Anh đang mỉm cười nhìn cô một cách ấm áp. Cô sung sướng ôm chầm lấy anh và bật khóc như một đứa trẻ. Chỉ vì một phút hồ đồ, cô suýt mất đi hạnh phúc thật sự của đời mình. Giờ đây cô đã nhận ra điều đó và tự hứa với mình sẽ không để vụt mất nó thêm 01 lần nữa.



Đấy chính là lý do vì sao "Anh không thể xa em".





Ngoại tình

Tôi bỏ cô ấy để yêu một người khác,không phải vì tôi đã chán cô ấy....mà đơn giản là vì...cô ấy quá đặc biệt,tôi không thể hiểu nổi...và tôi sợ phải hiểu,sợ phải bước vào thế giới đầy rối ren của cô ấy.....

Người yêu tôi bây giờ là một người đơn giản,cô ấy không quá hiền và cũng chẳng có cá tính dữ dội mấy,cô ấy không tự design một món quà cho tôi ,không bất ngờ đến trước cửa nhà tôi trao cho tôi một nụ hôn,không nhét một cái gối to vào bụng và tưởng tượng rằng chúng tôi sắp có con...không cô ấy không làm những điều mà người yêu trước của tôi làm.Cô ấy chỉ đơn giản gọi cho tôi một cú điện thoại một ngày,nếu muốn đi chơi với tôi,cô ấy sẽ lên kế hoạch trong vòng mấy ngày trước,đến ngày valentine cô ấy tặng tôi một miếng chocolate hình trái tim,trơn bóng không như miếng chocolate mà người yêu trước của tôi tụ làm,có tên tôi và tên cô ấy trên đó....

Có thể có sự khác biệt quá lớn trong cách yêu của hai người....và cho dù biết rằng....người yêu trước của tôi yêu tôi một cách dữ dội hơn....thì tôi cũng không dám sống trong tình yêu ấy,tôi sợ sẽ bị nhấn chìm...điều tôi cần là một tình yêu đơn giản,có thể dẫn đến hôn nhân thì càng tốt.

Sau khoảng 2 tháng chia tay,tôi vẫn nhớ cô ấy nhiều lắm,tôi không thể bắt gặp cô ấy trong hình hài người yêu mới nên tôi thường tự thần ra một mình,người yêu mới của tôi thấy vậy cũng hỏi thăm nhưng cũng chỉ là hỏi thăm cho qua chuyện,cô ấy không quan tâm nhiều điều mà tôi đang nghĩ.

Bất ngờ một hôm....Tôi nhận được tin nhắn của người yêu cũ...

"Anh thế nào rồi???Anh có được hạnh phúc không???"

Tôi reply ngay sau đó...

"Không hạnh phúc lắm!!!Nhưng giản đơn là được,anh cần nó..."

Một lúc lâu tôi không thấy cô ấy reply....

Tay tôi vẫn cầm điện thoai,vẫn chờ một dòng tin nhắn....Một lúc....một lúc lâu nữa....Tôi không chịu được nữa....tôi phải gọi lại,phải nghe bằng được giọng của cô ấy....Bất chợt ,tôi chưa kịp bấm số....thì điện thoại của tôi reo...Số của cô ấy...tay tôi run như lần đầu tôi bấm số làm quen với cô ấy.....

- Em à....có chuyện gì không- Tôi cố lạnh lùng...

- Mình làm người tình anh nhé...

- Vậy là sao???

- Anh không cần phải yêu em...chỉ cần anh đến bên em những lúc anh cần em...có được không anh???

- Ừ...- Tôi biết tôi ừ là vì tôi còn quá yêu cô ấy....và tôi không có cảm giác tội lỗi mấy với người yêu mới...đơn giản là vì tình yêu mới không có gì đặc biệt,nổi trội...

Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ và đầy hoa cúc cắm ở xung quanh các vách tường....

- Anh tưởng em thích các quán cà phê có gam màu trầm cơ mà...???

- Ồ...hehe...quen em lâu như vậy...mà anh cũng không biết là em dễ thay đổi hơn là một cái lật tay sao???

Tôi cười,cô ấy vẫn hóm hỉnh như vậy,vẫn duyên dáng như vậy....

Chúng tôi về nhà của cô ấy,yêu nhau cũng khá lâu rồi nhưng thực ra tôi chưa bao giờ lên nhà cô ấy,tôi chỉ đứng tiễn cô ấy ngoài cổng tòa trung cư,cô ấy bảo cô ấy chỉ sống một mình nên không muốn đàn ông lên,sợ lắm chuyện phát sinh,tôi bật cười,tôi đâu đến nỗi dê như thế,mà bây giờ là thời đại gì rồi mà cô ấy còn sợ chuyện đó...Vậy mà bây giờ....cô ấy chủ động mời tôi lên nhà....

Mọi người hàng xóm và bác bảo vệ già có vẻ quí cô ấy,người mỉm cười người chào cô ấy,riêng bác bảo vệ thì nháy mắt với cô ấy một cái...

- Con bé này!!!!Thế là cũng chịu dẫn người yêu lên nhà rồi hả???

Cô ấy cười nụ....

Nhà của cô ấy rộng khoảng 80m2....quá rộng đối với người ở một mình....chúng tôi ngồi uống nước,nói chuyện,bất chợt,cô ấy cố ý dựa vào ai tôi,tôi ôm lấy vai cô ấy....chúng tôi ngồi lặng một lúc....rồi cô ấy kéo khuôn mặt tôi lại thật gần...thật gần....rồi hôn...tôi vẫn còn nghe rõ...lúc nụ hôn buông lơi lần đầu....cô ấy tựa trán cô ấy vào trán tôi..thì thầm.."Em nhớ anh....đã từng nhớ không chịu nổi..."...Tôi hôn cô ấy mãnh liệt hơn.....Và chuyện đó đã xảy ra....đó là lần đầu của hai chúng tôi...

Người ta bảo....hạnh phúc xuất phát từ tình yêu chân thực thường không thể đi đôi với thực tế cuộc sống...Nhưng trong tôi vẫn tham lam,vẫn muốn có cả hai,tôi cần một người tình như cố ấy,nhưng tôi lại cần người yêu như người yêu tôi,và tôi chấp nhận sự thoả hiệp của chính mình....

Con đĩ...

- Anh có biết định nghĩa của người tình không???- Cô ấy nói trong tư thế nằm sấp và tay chống cằm...

- Không!!!cũng chưa bao giờ anh suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này...

- Một người tình thì kém xa một người yêu....và hơn con đĩ một tẹo....

- Con đĩ ....em nói nghe kinh quá....

Cô ấy không nói gì thêm,chỉ cười....

Chúng tôi duy trì quan hệ được hơn một năm...Đó là khoảng thơi gian hạnh phúc....nhưng lý trí của tôi vẫn đè bẹp hạnh phúc thực tại này....Có lẽ tôi sinh ra đã vậy...không có từ mơ mộng mang tên cuộc sống....Tôi quyết định cưới vợ...không phải cô ấy...mà người yêu mới của tôi.

Khi tôi nói chuyện này với cô ấy,cô ấy không hề biểu lộ chút ngạc nhiên,thậm chí cô ấy còn lạnh lùng nói:

- Anh này....anh không tính giá cả cho những lần chúng ta quan hệ hay sao???

Tôi giật mình...tôi nghĩ cô ấy nói đùa...tôi cười xoà.....Mặt cô ấy đột nhiên nghiêm lại....

- Em nói nghiêm túc ấy....Không có gì là không có giá đâu...

Tôi không tin vào đôi tai mình nữa....hoá ra ...tôi yêu nhầm một con đĩ mất rồi....Tôi vẫn cố cười mỉm....

- Bao nhiêu hả em???

- Tuỳ tâm anh thôi...

- OK!!!Mai anh sẽ mang đến,hôm nay anh không mang nhiều tiền...


Hôm sau, tôi mang một phong bì tiền gồm 2 triệu đến nhà cô ấy....Trong đó tôi còn để kèm mảnh giấy"Gửi em đĩ thân yêu,thế này đã đủ chưa???Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé,cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh,à mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé,xong ca nào dứt điểm ca ấy đi..."...Tôi biết tôi quá cay độc khi viết những dòng ấy....nhưng tôi quá tức giận....
Cô ấy không liên lạc với tôi nữa....Cuối năm...chỉ còn 3 tháng nữa là cuối năm...tôi chuẩn bị cho lễ cưới.....

Tôi và vợ tôi sống lặng lẽ,đời sống tâm hồn hay chăn gối đều không sâu sắc....Được gần một năm,tôi phát hiện ra cô ấy ngoại tình,không đau khổ ,giằng xé,chỉ hơi ngạc nhiên....Chúng tôi chia tay nhau trong sụ thoả thuận ngầm rằng không có con cái quả là điều may mắn giữa chúng tôi....

Tôi bắt đầu nhớ đến người yêu cũ....Cô ấy thế nào,có chồng chưa,hay vẫn là một con đĩ bao trọn gói...

Tôi quyết định...đến thăm nhà cô ấy....

Đứng ngoài cửa...tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc,có lẽ cô ấy đã có gia đình,ít nhất tôi không phải ngại vì sợ phải bắt gặp cảnh cô ấy đang nằm với một người đàn ông khác....

Tôi gõ cửa....Một người phụ nữ ra mở cửa....

- Anh hỏi ai???

- Cho tôi hỏi Thư có nhà không???

Cô ấy không nói gì,lẳng lặng mời tôi vào uống nước....Xong đâu đấy...Cô mới chậm rãi kể chuyện....

- Cách đây gần một năm...Chính vì đứa bé này,con bé Thư nhà tôi đã đánh đổi chính mạng sống của nó...

Tôi bàng hoàng,trong lòng tôi nhói một cái.....Tôi cắt lời chị...

- Thư chết rồi hả chị???Chị không đùa chứ????Tại sao hả chi????

- Ừ!!!Hồi đó,bác sĩ khuyên nó là phá cái thai đi,nó bị bệnh tim,sinh con rất nguy hiểm,nhưng nó nhất quyết không chịu.Tôi bàng hoàng...thì ra..đây là sự thật....sự thật đến chói tai và nhói lòng....Tôi ngồi thừ một lúc...Rồi bất chợt lên tiếng...

- Vậy bố đứa trẻ đâu???

- Con Thư nó là người đặc biệt,nó luôn làm những điều không ai đoán trước được,và có lẽ bố đứa trẻ là điều mà nó cũng muốn giữ kín....Nhưng....Hình như tôi có một tấm hình nó giữ....hình như là của người đó...Và hình như....đó là cậu....đúng rồi...bây giờ tôi mới để ý...hình như là cậu....

Chị dẫn tôi vào phòng Thư....căn phòng vẫn nguyên cách trang trí....Những kỉ niệm xa xăm ùa về thấm đẫm nước mắt....Chị mở một hòm nhỏ....Chị đưa tay với lấy bức ảnh...Đúng rồi,đây là ảnh tôi,tôi nhó hồi yêu nhau,cô ấy xin tôi một bức ảnh để cài vào ví...Chị đưa thêm cho tôi một phong bì....

- Đây là tiền của Thư bảo tôi khi nào con nó lớn thì đưa cho con nó,nó đề phòng nếu nó sinh con mà không may ra đi,tôi cũng khá ngạc nhiên,nó có dư tiền trong tài khoản,nó giỏi trong việc viết lách nên chẳng khó mà có một tài khoản dư giả,vậy mà nó phải cần 2 triệu trong phong bì này đưa cho con nó là sao???Tôi nghĩ đó là của bố đứa trẻ,con bé Thư khát khao một ít trách nhiệm nào đó từ bố đứa trẻ...Có lẽ đó là cậu....Tôi nói có đúng không???...À mà...Nó còn giữ một bức thư nhỏ,có lẽ là gửi cho cậu,tôi không dám dở ra xem....

Tôi vội vàng dở bức thư....màu chữ đã hơi hoen đi 1 tí....Không phải bức thư dành cho tôi....mà là bức thư....tôi đã dành cho cô ấy...."Gửi em đĩ thân yêu,thế này đã dủ chưa???Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé ,cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh,à mà với mấy thằng khác em đừng trọn gói như thế nhé,xong ca nào dứt điểm ca ấy đi..."

Hình như là.....Tôi đã nhầm con đĩ với một người tình....à không!!!không phải người tình....mà là người yêu....mà cũng chẳng phải.....là vợ tôi....thực sự là vợ tôi..



--> Một câu chuyện ngắn hay. Cách thể hiện của một người phụ nữ khi dành trọn tình yêu cho một người. Đọc câu chuyên này lại nhớ đến chuyện ngắn "Xin lỗi em chỉ là Con đĩ" do nhà văn Trang Hạ dịch. Khi yêu, người ta dám nhận về mình những thiệt thòi. Khi yêu, người ta có thể làm tất cả vì người họ yêu. Không phải cứ 2 người được sống bên nhau mới được coi là tình yêu. Khi yêu, chỉ cần người họ yêu được hạnh phúc, thế là quá đủ. Đấy mới là tình yêu đích thực. Và trong xã hội này, cái được gọi là "tình yêu đích thực" ấy không phải là không có, nhưng mà "hiếm".


11111176 11321 60 6020 776210119 102106 117621 1192101 6011 9021 7120119 60221 676214311 11024?


For me...

Hôm nay mình quyết định mở lại blog sau khi đã di dời một số entry sang blog khác.
Một số cảm xúc nhất thời được giấu đi.
Mình sẽ lại là mình.

Monday, May 5, 2008

Mình lại là mình!

Hôm nay em yêu của mình đã được xử lý hết bệnh. Em thích nhé, vẫn có bác sĩ riêng trị bệnh cho. Ông bác sĩ xịn hẳn hoi nhé. Chị về chỉ việc dùng thôi, thậm chí ông bác sĩ ấy còn trích cho em thêm vài thứ thuốc nữa, mà đến giờ chị vẫn chưa khám phá ra là nó có tác dụng để trị những bệnh gì. Em đã cám ơn ông bác sĩ ấy chưa? Để chị cám ơn ông bác sĩ ấy hộ cho nhé.
Thanks anh nhiều nhé. 501 3111, 021176 50211 117621 119024 82102. hì
Hôm nay có người chê cái theme của mình xấu. Mà nó xấu thật, đen ngòm, sặc mùi ... chán đời. Mà thật thế, mặc dù với mình đó không phải là sự chán đời nhưng cũng là 1 cái gì đại loại, tương tự như thế. Một tuần qua mình không phải là mình. Online đấy nhưng là để ẩn nick. Nó làm cho mình cảm thấy mình không còn là P nữa. Chẳng khi nào mình để ẩn nick cả, ngay cả khi mình bận tối mắt. Không lén lút, không giấu diếm, không quanh co, muốn thẳng thắn. Điều đó làm nên tính cách của mình. Vì vậy, 1 tuần ẩn nick làm mình có cảm giác mình không còn là mình nữa. Tự bản thân phải đấu tranh. Muốn bỏ hẳn cái nick này đi, nhưng mà lại thấy khó. Bao nhiêu mối quan hệ, bao nhiêu thông tin đều trao đổi liên lạc qua nó cả.
Nhưng hôm nay thì khác rồi. Mình đã lại là mình. Mọi việc cũng đã được giải quyết. Mình cũng cảm thấy vui hơn với quyết định ấy.
Tâm trạng vui hơn, thay cái theme cho mọi người đỡ ý kiến.

Sunday, May 4, 2008

Em yêu gặp vấn đề ... hụ hụ

Cục cưng mấy hôm nay hành hạ mình hơi nhiều. Cứ làm tim mình nhảy thon thót. Em mà có mệnh hệ gì thì chị chắc điên mất. Hic. Giờ chị chẳng biết phải chăm sóc cho cục cưng của chị thế nào nữa. Khả năng của chị chỉ có hạn thế thôi, cưng ah. Đừng hành chị nữa nhé.

Trước đây thì em chỉ cần ho 1 cái là chị đã gọi cho bác sĩ rồi. Nhưng giờ chị chẳng có điều kiện để kiếm bác sĩ riêng cho em nữa. Em phải biết hoàn cảnh của mình chứ. Đừng bắt tội chị nhé cưng.

Tối nay em lại làm chị thót cả tim vào. Công sức cả tối của chị, vậy mà em nỡ lòng cho nó đi phăng teo một cách ko thương tiếc thế hả. Bao công sức của chị em cho ra sông ra bể hết chỉ bằng 1 chiêu nhất dương chỉ. Chị lại phải ngồi chờ em mát tính, rồi nịnh nọt em cho chị copy, chuyển dữ liệu còn sót lại sang USB. Chị cũng chẳng dám làm tiếp nữa, vì sợ cưng lại nổi hứng thì mất công cho chị lắm. Đành để mai đến công ty làm tiếp vậy.

Yêu cưng và cũng ghét cưng nhiều.

Lãng đãng

Ngồi một mình gặm nhấm nỗi cô đơn. Nghe có vẻ tâm trạng và buồn quá, nhưng có lẽ nó đang đúng với mình bây giờ. Vừa chia tay bọn bạn, chẳng biết bao giờ sẽ lại gặp lại. Vậy là chúng ta lại xa nhau rồi.

Ngày hôm nay không có cafe. Mình lại thấy thiếu, thấy nhớ và thấy thèm. Mặc dù ngày thường không uống cũng có sao đâu. Vậy là đã hình thành một thói quen "cafe ngày chủ nhật" trong mình rồi.

Bạn bè đi hết rồi. Mình chẳng thích điều ấy. Đã và đang tìm kiếm những mối quan hệ mới, hy vọng có người sẽ đem lại cho mình những niềm vui, có thể hiểu và chia sẻ cảm xúc với mình như những người bạn ấy. Có những lúc mình nghĩ mình đã tìm được 1 người như thế. Nhưng có những lúc mình thấy người ấy thật hững hờ. Không phải là mình không cho người ta cơ hội, không phải mình so sánh, nhưng đôi khi mình cảm thấy thất vọng. Mình cảm thấy người ấy không hiểu mình.

Mọi thứ mới bắt đầu, nhưng có vẻ như đang bị dập tắt ngay lập tức. Có những lúc mình thấy hào hứng, nhưng sao có những lúc mình thấy mình hững hờ. Phải chăng đấy là do mình chưa thật sự tạo cơ hội, hay do cách thể hiện của ai đó có vấn đề???

Có những lúc mình nghĩ đã tìm được niềm vui mới, nhưng có những lúc mình lại thấy nó như sự ngộ nhận.

Chợt đến rồi chợt đi...

Cho những người bạn ...

Hết hôm nay là kết thúc kỳ nghỉ. Mấy ngày đấy mà sao trôi đi nhanh vậy. Chưa làm được gì đã thấy đến ngày phải đi làm rồi. Tự nhiên thấy chán đến cái nhà tù giam lỏng ấy thế không biết.

Hết hôm nay là mình lại phải chia tay bọn bạn rồi. Biết là có hội ngộ là sẽ có chia ly. Vậy mà sao vẫn buồn quá. Thằng Dũng vừa ra xe để ra sân bay rồi. Còn thằng Vũ nữa. Mình lại phải xa bọn nó, chẳng biết bao giờ mới gặp lại được. Hôm qua dọn tủ sách, bất chợt thấy lại lá thư mà Dũng gửi ra cho cả hội khi nó mới rời xa Hà Nội được 2 tuần. Rồi lại tìm thấy lá thư mà mình viết trả lời nó. Mình đã mắng nó, mình trách nó, mình dặn dò nó, và mình chúc nó. Nhưng cuối cùng mình lại không gửi đi. Mình sợ lúc đó mà nhận được, nó sẽ hụt hẫng hơn, dằn vặt hơn với chính cái quyết định mà nó đã lựa chọn. Trước khi nó đi, mình đã kịp cho nó đọc lá thư ấy. Và vẫn hy vọng một ngày gần đây nó sẽ trở lại Hà Nội, và không có lần chia tay tiếp nữa.

Mới mấy tháng không gặp thằng Vũ, lần này nó ra nhìn đen quá. Trận ốm vừa rồi nhìn da nó xạm hẳn. Trông cũng xót. Vậy mà nó còn nhăn nhở bảo mình, có bao giờ trắng đâu mà chê đen. Hic Sanu một thời của các em trường Lê giờ đây xấu xí quá. Thằng ngốc ah. Chị chẳng biết bao giờ sẽ gặp lại em đây? Hôm nay ngồi nói chuyện, kể lại cái ngày thằng Dũng đi, chị khóc như mưa. Rồi cái ngày em đi, chắc sợ chị khóc, nên dứt khoát em không cho chị đi tiễn. Để rồi em âm thầm ra đi 1 mình. Em bảo hôm ấy em đã khóc. Và chị tin, có lẽ em khóc thật. Khóc như cái lần chị vào đó và tưởng mình sẽ chẳng quay trở lại Hà Nội nữa.

Có người bạn nói, dù đi đâu ai cũng sẽ nhớ tới quê hương. Và quê hương của em thì ở ngoài này. Thằng Dũng thì chị chẳng lo nữa, vì nó đã có động lực để quay ra. Chị chỉ nghĩ tới em thôi. Và chị hy vọng một ngày nào đó gần đây nhất, nhóm chúng ta sẽ lại đoàn tụ trên mảnh đất này. Đoàn tụ mà không có sự chia ly.

Đã lâu lắm rồi hội mình không có dịp ngồi với nhau đông đủ như ngày xưa nữa. Và chị biết, ngày ấy sẽ không bao giờ có nữa, nhưng có lẽ, chỉ cần có mấy chúng ta thôi. Như thế là quá đủ đối với hội mình rồi.

Em ah, em có biết vì sao hôm nay nồi thịt kho của chị bị cháy, mặc dù chị đứng ngay cạnh nó không? Vì khi ấy chị đang nghĩ tới ngày mai, nghĩ tới cái cảnh em lên máy bay và chỉ có 1 mình.

Buồn! Chị lại muốn khóc. Thằng Tân lại đi rồi. Tuần này nó đi sớm quá. Nó bảo ở lại cũng chẳng níu kéo được gì. Cũng chẳng đưa em ra sân bay được. Em đi rồi em lại về.

Chị cũng biết thế, nhưng sao vẫn thấy trống trải ...

Vậy là ngày mai chị lại có 1 mình.

Friday, May 2, 2008

Chán chẳng buồn chết... hic hic

Thế là đi toi 2 ngày nghỉ của mình. Ở nhà với mấy bức tường và 1 cái laptop bị hỏng. Loay hoay sửa mà chẳng xong. Kết cục là ... máy thì chẳng sửa được, lại còn đi phăng teo 1 số dữ liệu nữa. Chẳng cái dại nào giống cái dại nào. Vi với chẳng rút, sao mình thù nó thế không biết. Hic hic

2 ngày nghỉ: không đi chơi xa, không bước chân ra đường, không mạng internet, không nói chuyện với bạn, không đọc truyện, chẳng đọc sách, nothing--> chẳng khác gì ... tu cả.

Buồn ơi là buồn.

Cố gắng bù lại bằng kỳ nghỉ cuối tuần vậy

Chẳng biết có đi được không nữa ??????????????????

Tôi học sửa máy tính ... hic hic

Sau 1 ngày loay hoay, đánh vật với cái máy tính, mình cũng đã cài xong, cũng vào được mạng, mặc dù mình chẳng ưng ý lắm với thành quả này. Vì tất cả đối với mình chỉ là sự mò mẫm mà ra. Mình không biết mình đã làm gì với nó. Cứ vừa làm vừa mò thế thôi, chẳng cả biết xem mình cài thế là đúng hay sai, còn thiếu những tính năng gì nữa. Nhưng mặc kệ, thế đã là quá tốt đối với những gì mình có thể làm rồi.

Nghĩ lại thấy mình ngốc quá. Mình quen ăn sẵn, có người làm cho từ A-Z, chỉ việc bật máy và dùng thôi. Cứ mỗi lần máy bị lỗi lại alo hay chat chit, rồi lại có người giúp mình sửa nó. Nhưng cái thời ấy qua rồi. Ngày hôm nay nhờ cái ông bên bảo hành sửa máy cho mà mình chẳng tin tưởng gì cả. Cứ thấy ông ấy loay hoay mãi, trông chẳng khác gì con gà gô giống mình ngày hôm qua. Mình chẳng thể an tâm cho những gì được cài trong máy, cảm giác thấy bất an. Một cái cảm giác mà khác hoàn toàn với trước đây, mỗi lần mình gửi máy cho anh N cài giúp. Anh biết những gì mình cần, những gì mình thích. Và mình chỉ việc nhận máy về và dùng thôi. Có rơi vào hoàn cảnh này thì mới thấy tiếc. Biết vậy ngày trước mình chịu học hỏi một chút, đừng quen thói ỷ lại người khác thì có lẽ bây giờ cũng đã biết cài máy thành thạo rồi. Còn có quá nhiều thứ mình chưa tìm được cách khắc phục, nhưng rồi sẽ dần dần. Ít nhiều đấy cũng là cái thành quả để mình học tập, mò mẫm tiếp.

Vậy là ngày mai không phải mang máy đi nhờ vả nữa. Biết là nhờ anh K cài giúp thì chắc cũng yên tâm, nhưng sao mà ngại thế. Bây giờ tự nhiên thấy ngại nhờ vả, ngại phiền hà. Mặc dù biết rằng nếu nhờ anh K, sẽ chẳng bao giờ mình bị hiểu nhầm như thế cả. Càng nghĩ càng thấy ... buồn và bực.

Mình sẽ tự học dần dần vậy. Học rồi cũng biết thôi. Ko biết thì sẽ hỏi. Đành vậy ...