Tuesday, March 31, 2009

Lăn tăn 1 chút, nhưng vẫn nghĩ đấy là quyết định đúng.

Hôm chủ nhật cưới em gái. Mọi việc xong xuôi rồi còn mình thì mệt nhoài. Đi cafe thư giãn nghỉ ngơi 1 lúc với mấy người bạn, định đi về để ngủ. Nhưng chợt nhớ tới lời hẹn của thầy giáo dạy excel "Tôi sẽ trả lời bạn vào buổi học sau". Thế nên mình tôn trọng thầy, quyết định tới lớp để nhận câu trả lời.

Thật là thất vọng, người dạy hôm nay không phải là thầy mà là cô. Phải chăng thầy sợ??? Thầy sợ những câu hỏi của mình đưa ra mà thầy lại không có đáp án???

Hôm trước đi học về, mình cũng đã phân vân rất nhiều. Liệu việc mình bóc mẽ thầy trước đám đông như thế có phải là quá đáng không? Mình cũng đã lăn tăn rất nhiều. Mình đã đem câu hỏi đó của mình đi hỏi 1 số người. Để cho công bằng và có đánh giá khách quan, mình đã chọn một số người được đánh giá là không thạo excel cho lắm. Và những người được chọn hầu hết đều trả lời được những câu hỏi mà mình đưa ra. Và cuối cùng mình thấy hành động đó của mình là đúng. Nếu thầy không có đủ kiến thức thì không nên đứng lớp. Mọi người đi học thì đều mong nhận được những kiến thức chưa biết. Không biết việc thầy đứng lớp hôm ấy là do thầy được trung tâm ICDL chỉ định hay do TTĐào tạo của VT tự thuê. Nhưng dù sao thì TT ICDL hay TT ĐT cũng nên tôn trọng người học. Không phải cứ nghĩ ai cũng như ai, ai cũng ko biết gì để thầy thích dạy gì thì dạy.

Mình hy vọng thầy giáo sau buổi dạy mình hôm ấy sẽ về củng cố lại kiến thức sâu hơn để lần sau đứng lớp có bài giảng hiệu quả và chính xác hơn.

Dù gì thì cũng nên tôn trọng học viên 1 chút. Nếu lần sau thầy còn đứng lớp của mình, chắc chắn sẽ còn nhận những câu hỏi dễ như thế nữa.

Monday, March 30, 2009

Entry for March 30, 2009

Một bước ngoặt mới chẳng biết là có sáng sủa hơn tẹo nào ko? Chỉ biết là mình thấy chán vô cùng. Ngày hôm nay thì đúng là chẳng làm được cái gì cho ra hồn cả. Đúng hơn là chẳng muốn làm gì. Ko muốn nói chuyện với bất cứ ai. Có chăng vừa nói vừa muốn cãi nhau. Thôi thì tốt nhất lặn đi cho nó lành. Chẳng biết làm thế nào để có thể tĩnh tâm nữa.

Chán
Chán
Chán

Mất phương hướng thật sự rồi. Cảm thấy mệt mỏi. Những lúc thế này lại muốn có 1 chỗ dựa vững chắc. Đã có lúc nào 11111176 602111 776024 60 10011 6762102 11761?

Trống trải, mệt mỏi, mất phương hướng, không mục tiêu.

Đi tìm em Quéo bắt nó chịu trận nào :(

Saturday, March 28, 2009

Mình hiếu thắng hay mình nghịch ngợm???

Công ty đang tổ chức cho đi học để lấy cái chứng chỉ tin học văn phòng quốc tế. Uh thì nghe cái tên chứng chỉ cũng có vẻ hay hay, nên đăng ký để đi thi 1 cái. Thực ra thì mình cũng chẳng chuộng bằng cấp lắm, nhưng nghe nói nó là chứng chỉ quốc tế, nên muốn thi thử và khẳng định lại mình một chút. Nếu nó là chứng chỉ trong nước thì mình cũng chẳng bon chen làm gì (vì đi mua nhanh hơn, lại còn rẻ hơn nữa ... hehe).

Lớp học cũng được mấy buổi, đã kết thúc các bài giảng về word. Nhưng mình chẳng đi được buổi nào. Hôm biết lịch chạy tới học thì là buổi cuối của word rồi, ngồi nghe cũng chỉ được 1 lúc. Buổi hôm qua là buổi học đầu tiên của lớp học excel. Định không đi vì phải tham gia lớp học tiếng anh. Nhưng thầy Mitchell bị ốm nên mình đầu tư đi học Excel. Hehe, buổi học đầu tiên được trận cười gần chết.

Mình không định trêu thầy giáo đâu, nhưng thấy thầy giảng sai nhiều chỗ quá, lại có vẻ ko nắm chắc giáo trình. hihi, thế là ... hihi, mình đã trêu thầy. Mình có vài câu hỏi mà đáp án của nó chắc là có ích với nhiều người, nó giúp mọi người thao tác nhanh hơn với máy tính. Đương nhiên câu hỏi này với mình thì không khó, vì mình đã có đáp án, nhưng mình muốn kiểm chứng lại trình của thầy, và nếu thầy biết thì mình muốn nhờ thầy truyền mấy kiến thức đó cho các bạn đồng nghiệp.

Mình có 4 câu hỏi, thầy tưởng đơn giản, hihi, nhưng kết cục, thầy chỉ trả lời đc 1 câu, 1 câu mình gợi ý (mà đúng hơn là mình nói thẳng cách làm cho thầy), còn 2 câu ... thầy loay hoay mãi không trả lời được, hihi, và cuối cùng ... thầy xin nợ lại buổi sau sẽ trả lời.

Tiếc là buổi sau mình bận , không theo học để nhận đáp án được. Chắc thầy cũng ghét mình lắm.
Mình không định trêu thầy đâu, nhưng vì ... ai bảo thầy dạy sai :D

Hy vọng vẫn còn học thêm vài buổi nữa để mình ... quậy :D

Wednesday, March 25, 2009

Đồng hồ ... đẹp

Đây là cái sản phẩm duy nhất được treo ở nhà mình. Hehe, hôm vừa rồi trời nồm, tường nhà ẩm làm cho cái đồng hồ yêu của mình bị mốc theo. May mà hôm ấy tự nhiên nổi hứng muốn ngắm đồng hồ nên mình mới nhìn thấy là mặt trong của nó đang dần mốc xanh lên. Hehe, may quá, mình xử lý kịp thời không thì đi tong cái đồng hồ yêu.




Địa chỉ nhà mới

Mình bực mình với cái blog sập sệ này. Nghe đồn là nó sắp bị đóng cửa nên mới dở hơi con vịt biết bơi như thế. Hehe, thế nên mình tìm đường chuồn trước, không khéo mấy bữa sập nhà, chít như chơi. Keke, dọn tạm sang cái nhà mới này, chưa biết có khả dĩ hơn không. Thôi thì nhiều xèng nên cứ rủng rỉnh 2 nhà, hehe. Mọi người rảnh thì mời vào nhà mới của mình chơi nhé.

Địa chỉ mới đơi
http://hoahongmotgai.blogspot.com/

Tuesday, March 24, 2009

Ngắm ... tranh


Có cái tranh thêu, xong từ lâu lắm rồi, thế mà giờ vẫn chưa mang đi đóng khung được. Chẳng biết đến bao giờ mới lên khung được nhỉ? Hic, có lẽ phải hô quyết tâm mới mang nó ra hàng khung được mất.

Wednesday, March 18, 2009

Điên 3 tập

Chẳng phải là tự dưng mà mình để cái Title như thế. Cái gì cũng có nguyên do của nó cả. Hôm trước, sau 1 ngày làm việc mệt nhọc, lại còn phải đi học về muộn nữa, bụng đói meo, mình đã vi phạm luật giao thông: "Không được phép rẽ phải khi có đèn đỏ". Thế là mình bị mấy chú công an gọi lại. Uh thì đành rằng mình vi phạm giao thông, phải nộp phạt. Theo chỉ dẫn của mọi người, mình cũng xuống nước xin xỏ ỉ ôi, để được giảm nhẹ tội. Quả thật là trong thâm tâm mình lúc ấy cũng chỉ muốn giải quyết nhanh cho đỡ phiền phức. Thế mà mấy thằng cha mặc áo vàng ấy lại nhẹ ko ưa, thích ưa nặng. Mình nhẹ nhàng với nó, thế mà nó quát mình như hất nước vào mặt ý. Đã thế, trong túi lúc ấy lại chẳng có đồng tiền lẻ nào, lại bị nó chửi cho, điên lên, thế là cóc cho chúng nó xèng nào cả. Thà chịu đóng phạt cho ngân sách nhà nước còn hơn là nuôi cho mấy thằng đấy béo ú lên (hic, mặc dù trước đấy đã được thằng bạn vàng khuyên là cho nó chút tiền cho xong). Vậy là nó lập biên bản. Uh thì ký. Mà hay nhỉ, cái kiểu ở đâu: trời nắng hay trời mưa, đường tắc cả tiếng đồng hồ thì chẳng thấy cái mặt các anh đâu. Thế mà trời tối nhá nhem, thì các anh lại làm anh hùng núp đứng sau chỗ khuất và rình bắt những đứa gà gô như mình. Chứ bố bảo các anh dám bắt mấy cái thằng đi SH hay Dylan đấy. Điên tập 1

Rồi chỉ vì "Giờ hành chính" của "các anh công an" không giống với giờ hành chính của các công ty khác, nên phải sau 3 lần đi đi lại lại mình mới lấy được cái giấy phép lái xe bị giữ hôm ấy. Điên tập 2.

Và kết cục là mình cũng lấy đc cái giấy phép lái xe và ra về với 1 cái nhìn cực kỳ bi đát về "những anh công an áo vàng". Không chỉ mấy anh trai đứng đường biết quát nạt dân, mà cả những anh công an ngồi bàn giấy cũng biết quát nạt chẳng kém. Mặc cho mấy con thỏ non như mình nhẹ nhàng chào hỏi (vì lúc ấy không chỉ có 1 mình mình, mà còn vài người nữa cũng vi phạm lỗi giống mình bị ăn ... quát) thì "chú công an ngồi bàn giấy lúc ấy cũng có thái độ dửng dừng dưng như ko có ai trước mặt kèm với 4 chữ ngắn gọn nhưng lại được lên giọng ở đầu câu nghe như thét vào mặt "Ngồi đấy, chờ đi". Hic, mà mình thì có điếc đâu. Cũng cứ nghĩ nộp phạt xong và làm theo các thủ tục là mình được lấy lại những cái gì thuộc về mình. Tưởng vậy mà không phải vậy. Chú ko tìm thấy hồ sơ của mình (vì tội mắt chú không để trên mặt, lại thêm cái bệnh quản lý hồ sơ luộm thuộm nên ko nhớ hồ sơ của những người hôm ấy để ở đâu), ko cần biết đúng sai thế nào, chú quát mình "Ngồi ra kia, ngồi nhớ lại xem ngày nào". Mà khổ, trên cái biên lai còn ghi rõ cả số của Biên bản phạt và ngày lập, thế mà chú bảo mình nhớ xem ngày nào. Hic, khổ thân con bé, làm gì có ngày nào khác mà nghĩ chứ. Nó lù lù trên giấy rồi. Vừa định mở miệng thanh minh là ngày có ghi trên biên lai phạt, chưa cả nói hết câu thì chú lại quát tiếp "Nói vừa thôi, điếc ah, bảo ra kia nhớ lại ngày cơ mà". Lúc này thì điên lắm rồi, chẳng nhẽ lại sắn tay áo lên bảo ông ko biết đọc chữ ah. Nhưng vì chưa lấy được giấy tờ của mình, nên vẫn cứ phải ngon ngọt "Chú cố tìm lại giúp cháu". Chẳng biết chú nghĩ sao, mở lại tập hồ sơ, và may mà mình tinh mắt nên mới nhìn thấy cái mặt mình chình ình ngay giữa tập hồ sơ ấy. Chú ko biết nói gì nữa, hết quát. Bó tay toàn tập. Điên tập 3.

Về nhà tự hứa với lòng: Không bao giờ kết bạn với bọn công an áo vàng đấy cả. Thế là quá đủ rồi.

Lời cuối cho blog cũ

Nghe đồn YH sắp đóng cửa blog, bán tín bán nghi nhưng cũng phải đề phòng 1 chút, uh thì tạo 1 cái blog mới theo lời giới thiệu của bạn bè đề phòng trang nhật ký công khai của mình bị đóng cửa. Loay hoay mãi mà chưa sửa được tuỳ chọn theo ý mình. Thôi thì cứ post thử vài bài để nhìn cho đỡ trống. hehe

Monday, March 16, 2009

Entry for March 16, 2009

Vậy là em gái giờ đã là con nhà người ta. Đúng ra mình phải cảm thấy vui mới đúng. Vậy mà chẳng hiểu tại sao giờ mình lại ngồi khóc nhỉ? Mọi ngày còn có em để chạnh choẹ, mẹ vẫn mắng 2 đứa như 2 gái lấy chung 1 chồng. Nhưng hôm nay chị chẳng có ai để mà gây sự nữa. Em mới đi có nửa ngày thôi thế mà chị lại thấy trống trải thế. Cái giường đêm nay giường như rộng gấp đôi với chị.

Em gái ah, em bảo chị ở bừa, em đi rồi không cho chị ở phòng này nữa, sợ sau này lúc em về ngủ phòng không còn ngăn nắp như bây giờ. Chị bảo với em "Đã đi rồi, ai cho về nữa mà đòi về đây ngủ chứ". Nhưng em biết không, khi chị nói thế là lòng chị buồn lắm đấy, như thắt ruột thắt gan lại ấy.

Em gái ah, cho tới bây giờ, khi em đã lớn, nhưng với chị, em vẫn luôn là cô em gái nhỏ. Em luôn là con nhóc trong mắt chị. Em còn nhớ ngày nhỏ, cứ mỗi lần bố chở đoàn đi nghỉ mát, lại cho chị em mình đi ké. Em luôn say lắc lư trong mỗi chuyến đi, bố phải cho em nằm trên cabin cạnh bố không? Trong đoàn đi cũng nhiều đứa trẻ bị say xe như em, chúng cũng muốn được lên đấy ngồi để đỡ say. Nhưng vì chị ko muốn em chị nằm chật, nên đã đẩy hết chúng nó xuống. Chị ngầm định rằng, cái cabin ấy chỉ để dành cho 1 mình em nằm cho thoáng thôi, thế nên, bố mẹ chúng nó chẳng hiểu vì sao ngồi đấy thích thế mà chúng nó cứ nằng nặc đòi xuống với bố mẹ nó. Có ai biết là chúng nó đứa thì bị chị đẩy xuống, đứa thì bị hích cho, sợ quá mà chúng nó phải bỏ cuộc. Em có nhớ cái lần chị đánh nhau với con Hạnh, mặc dù nó lớn hơn chị rất nhiều. Cũng chỉ vì nó dám đánh 2 em của chị. Và chị đã chạy ra, cho nó 1 cái tát giáng trời rồi ra sao thì ra. Hoá ra nó sợ chị, em gái nhỉ. Nó không dám đánh lại chị. Nhưng hôm ấy về, chị em mình đã bị mẹ cho 1 trận đòn vì tội dám đi đánh nhau. Thực ra hôm ấy mẹ đánh mình cũng chỉ để doạ cho chị em mình không đi đánh nhau nữa, mẹ sợ chị em mình bé con hơn chúng nó, sẽ bị chúng nó bắt nạt thôi.
Nhưng chị chẳng sợ đứa nào cả. Ai bảo chúng nó dám đánh các em của chị đúng không?

Đến hôm nay, chị lại nhìn thấy em bị đối xử bất công. Nhưng chị đành đứng nhìn. Giờ thì chị không bênh em như ngày trước được. Lòng chị xót lắm em gái ah. Ở nhà em có rửa hơn chị mấy cái bát, là thế nào em cũng kể công. Nhưng bây giờ em chẳng có cơ hội kể công nữa đâu, vì em đã là con người ta, là chị của 1 đứa em khác. Em không còn ở nhà để nhận sự bảo bọc, che chở của mẹ, của chị nữa. Thôi đành cố gắng em gái nhé.

Chị như con hâm ấy em gái nhỉ. Em gái đi lấy chồng, nó chẳng khóc, thế mà chị lại khóc. Cũng may cái lúc ở nhà em về chị đã cố ngăn kịp ko cho nước mắt tuôn rơi. Chứ nếu không đêm nay chắc em sẽ lại buồn lắm.

Em gái ah, cái entry này chắc em không đọc được đâu, vì chị đã khoá nó, không cho em đọc rồi. Thế nên chắc chẳng bao giờ em biết chị đã từng rất nhớ em như ngày hôm nay. Chị mong cho em được mãi hạnh phúc. Yêu em gái bé nhỏ của chị nhiều, nhiều lắm :-(


Photobucket

Tuesday, March 10, 2009

Entry for March 10, 2009

Hôm nay làm sao thế nhỉ? Cả núi việc mà mình chẳng muốn làm tẹo nào. Tối về vẩn vơ trên mạng, nhưng chẳng có cảm hứng để nói chuyện với ai. Có người muốn nói thì chẳng thấy mặt mũi đâu cả. Chán thiệt là chán. Thôi thì đi ngủ sớm cho khoẻ.

Hehe, có người hôm nay soi tỏng tim đen của mình. Ghét kẻ xấu. hehe

Thursday, March 5, 2009

Entry for March 05, 2009

Làm việc cũng chán, học cũng thấy chán, chơi cũng thấy ... chán. Chẳng hiểu mình thích cái gì nữa nhỉ. Mấy hôm nay xuống tinh thần thậm tệ, chẳng có hứng với bất cứ cái gì. Tự tĩnh tâm bằng cách tập trung vào thêu cho xong cái tranh còn giang dở. Và đây là tác phẩm của mấy ngày thiền, chỉ còn đóng khung nữa thôi. Lại tốn ối xiền vào cái khung ấy cho mà xem. Nhưng mà nó đẹp thì cũng được an ủi phần nào. hehe.


Photobucket

Còn đây là mặt sau của tranh

Photobucket

Trông cũng chẳng đến nỗi nào nhỉ
Hôm trước đi đóng khung cho cái đồng hồ về rồi. Nhìn long lanh lắm, thích nhất là nó là hàng made by hand nhá. hihi

Photobucket
Lại sắp có tranh mới để treo rồi :-D

Tuesday, March 3, 2009

Entry for March 03, 2009

Làm thế nào để nhận ra cái mà mình đang mất công tìm kiếm lại ở ngay trước mắt mình???

Sunday, March 1, 2009

Entry for March 01, 2009

Mấy hôm nay thật buồn. Mình chẳng muốn nghĩ đến nữa. Nhưng càng cố quên thì lại càng nhớ. Mọi thứ cứ hiện về trong những giấc ngủ của mình. Tinh thần không ổn định tẹo nào cả. Người lúc nào cũng như trên mây. Mọi chuyện xui xẻo liên tiếp xảy ra với mình. Hết bị bắt xe, giữ bằng lái đến quên chìa khoá nhà. Hôm qua buồn, đi uống rượu. Mình uống nhiều, cố để say. Vậy mà ko say được. Càng muốn say thì lại càng tỉnh.

Chiều nay sẽ về nhà để ngủ lại 1 đêm cuối. Bao nhiêu kỷ niệm ở đấy giờ đây đang được bỏ lại. Mình đã khóc, đã nhớ và không muốn rời xa nơi ấy. Trong mơ mình cũng không bao giờ nghĩ mình có thể bỏ lại nó. Nhưng rồi cũng phải cố. Mọi chuyện rồi sẽ lại qua đi. Mọi thứ rồi cũng sẽ ở lại. Buồn rồi cũng hết. Mọi thứ sẽ luôn hiện hữu trong tim mình.

Chuẩn bị về nhà thôi.