Thursday, September 27, 2007

Những ngày cuối tháng




Hôm nay đã là 27 roài, mình chẳng thích những ngày cuối tháng gì cả. Công việc bộn bề, nhiều quá. Chẳng thể nào sắp xếp được cái lịch làm việc cho nó khoa học cả. Mọi thứ đều rối tinh lên, không biết nên làm cái gì trước nữa. Nào là kế hoạch tháng, quý này. Nào là phương án giảm giá cước này, ban hành giá cho dịch vụ mới này, điều chỉnh gói cước này,... toàn là những đầu việc lớn và khó nữa. Hu hu

Việc nào cũng có dateline cả, lại còn gấp nữa chứ. Trùi ui, làm thế nào để hoàn thành công việc cho tốt đây. Nhà mình lại đang có việc nữa chứ. Mình muốn nghỉ vài ngày để đỡ cho mẹ mà sao khó quá. Mang tiếng là chị cả mà chán thật, cái gì cũng đùn lại cho em gái hết. Tự bản thân thấy xấu hổ vô cùng.

Tháng này làm kế hoạch vất vả quá, vì số liệu lởm, sai bung bét cả. Ước gì các phòng có trách nhiệm hơn với công việc của mình, trước khi gửi số liệu sang thì kiểm tra lại xem có đúng không rồi mới gửi đi. Như thế mình sẽ đỡ mất thời gian biết bao nhiêu, tự nhiên lại phải vừa làm vừa kiểm tra lại độ chính xác của số liệu nữa. Số sai lại phải yêu cầu chạy lại, mà có chạy ngay được đâu cơ chứ. Tháng này kế hoạch ra chậm mất vài ngày cũng là vì chờ số liệu lấy lại. Chắc Ki tháng lại bị trừ cho xem. Hic, lỗi có phải tại mình đâu chứ. Lỗi cũng chỉ vì nhiều việc quá mà thôi.

Mấy hôm bận quá, chẳng thể dành ra nổi 5 phút cho blog nữa. Hôm nay tranh thủ đang chạy số liệu từ phần mềm, vào thăm blog cái. Giờ phải out rồi. Tạm biệt nhé. hì hì

Saturday, September 22, 2007

Trung thu năm nay ...




Sắp đến trung thu rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, vèo 1 cái đã trôi qua 1 năm. Chưa làm được gì cả. Thời gian chẳng chờ đợi ai bao giờ.
Chỉ cần qua trung thu thôi là sẽ tới mùa đông. Năm nay chắc sẽ lại "lạnh" như năm ngoái.
Buồn quá. Tự nhiên lại thấy nhớ da diết.
Trung thu năm nay ngồi nhớ lại trung thu năm trước.
Biết làm gì cho đỡ nhớ bây giờ ???

Friday, September 21, 2007

Cuối tuần ...




Không có việc thì bảo là không có việc. Có việc rồi thì không biết nên làm gì trước đây. Thời gian này mình chỉ mong sao không có thời gian rảnh, để không phải ngồi mà nghĩ ngợi lung tung. Nhưng bây giờ việc ngập lên tận cổ, không cả biết phải thu xếp thế nào nữa. Toàn là công việc khó mới chết chứ. Ước gì tôi không ước nữa nhỉ ... hì hì
Mọi tuần trôi qua nhanh, cứ vèo một cái là đã thấy đến cuối tuần. Còn tuần này sao lại lâu thế. Mong mãi, mong mãi, hôm nay mới là thứ 6. Chắc tại mọi tuần mình có cái ngóng đến ngày cuối tuần. Còn bây giờ, cuối tuần rồi mình biết làm gì đây? Tự nhiên thấy buồn và nhớ quá ...

Wednesday, September 19, 2007

Bình yên trong bão giông

"Yêu giống như cánh buồm lạc giữa biển khơi, phải tự tìm sự bình yên trong chính bão giông"

Đây là món quà mà người yêu tôi gửi tặng cho tôi sau giấc ngủ trưa nay. Người yêu ah, cám ơn người yêu nhé.
Người yêu biết không, khi người yêu nhắc lại chuyện ấy, em lại cảm thấy buồn. Buồn vì mình đã không hiểu nhau. Đã có lúc em nghĩ, bát nước đổ đi rồi sao lấy lại đầy được. Nhưng rồi lại cho qua. Vì dù sao chuyện cũng đã qua rồi. Vả lại, nếu để nó mãi trong lòng, thì người suy nghĩ nhiều lại cũng là em thôi. Em đã cố gắng để trân trọng những gì mình có. Người yêu cũng vậy nhé. Em rất muốn hội mình có thời gian hội họp như lúc trước. Nhưng chắc bây giờ thật là khó. Nhớ lúc ấy, thích đi chơi là chiều thứ 7 có thể tay xe, tay mũ lên đường rồi. Nào là đi Chùa Hương, đi Hải Phòng, ra biển Đồ Sơn, về nhà ông Bần,... Những lúc ấy thật vui, chẳng bon chen, chẳng suy nghĩ. Giờ thì chắc chẳng thể rồi. Mỗi người 1 số phận, mỗi người 1 cuộc sống riêng. Khi nào hội đủ người rồi, thế nào cũng cố gắng bố trí 1 chuyến đi chơi như thế. Đây mới chỉ là dự tính thôi, không biết bao giờ mới thực hiện được.

Vào giờ làm việc rồi, em phải vào công việc chính thôi. Chúc cho mỗi người trong nhóm chúng ra "sẽ tìm được bình yên trong bão giông" nhé.

Monday, September 17, 2007

"LOSE"

"Đánh mất". Chỉ với 2 từ giản dị là thế nhưng thật nhiều ý nghĩa.

Có nhiều thứ đánh mất đi nhưng lấy lại được.

Còn nhớ ngày còn nhỏ đi học, trời lạnh mẹ đan cho mấy cái áo len. Nô nhiều, nóng, cởi bớt áo, vô ý để quên ở lớp học. Mất. Về nhà nói với mẹ, mẹ chỉ nhắc nhở và vài ngày sau lại có cái áo mới để thay thế. Hay có những lần mất dép do hùa theo lũ trẻ trong xóm, lấy dép ném bàng. Những thứ này đôi khi mình còn muốn đánh mất đi để được thay đồ mới.

Có những thứ mất đi và không bao giờ lấy lại được.

Lớn hơn 1 chút, khi phép màu hay những câu chuyện cổ tích đã lùi vào kỷ niệm, tôi bỡ ngỡ sững sờ và học cách quen và chấp nhận thực tế. Tôi nhận ra rằng, có những thứ mất đi và không bao giờ tôi lấy lại được. Mất mát lớn nhất trong đời mà lần đầu tiên tôi trải qua là nỗi đau mất người thân, khi bố tôi qua đời. Tôi suy sụp, tôi mong ước. Ước gì thời gian quay trở lại, tôi sẽ gọi “bố ơi” nhiều hơn nữa, tôi sẽ lại được nghe tiếng bố trả lời mỗi lần nghe giọng của tôi. Đến bây giờ nhiều lúc tôi vẫn không chấp nhận việc bố đã đi xa, chỉ nghĩ rằng bố đi công tác, 1 chuyến công tác dài ngày. Ước gì việc bố đi xa chỉ là 1 cơn ác mộng.

Thế mới hay, người thân quan trọng với chúng ta đến thế nào. Còn cơ hội, hãy dành thời gian để được ở bên cạnh người thân mình nhiều hơn để nghe, để nói, để chăm sóc, để quan tâm chia sẻ và được chia sẻ.

Từng giây phút trôi qua của cuộc sống sẽ quý giá hơn gấp vạn lần khi bạn biết được rằng, có nhiều lắm những điều “Mất đi và không lấy lại được”.

Nhưng cũng có những điều “Mất đi và không muốn lấy lại”

Mọi thứ trong cuộc sống đều đáng trân trọng. Nhưng có lẽ không nhất thiết phải giữ lại nó ở bên mình. Chẳng ai biết trước chuyện gì sẽ xảy đến với mình: niềm vui hay nỗi buồn, thành công hay thất bại? Tôi đã rất vui khi niềm vui của tôi được chia sẻ với những người xung quanh mình, cũng đã từng rất hụt hẫng khi nhận ra người mà mình hết sức tin tưởng, yêu mến, trân trọng quay lưng lại với tôi khi tôi cần người ấy nhất. Yêu và không muốn đánh mất, nhiều khi tôi hy vọng người ấy suy nghĩ lại. Nhưng hy vọng vẫn chỉ là hy vọng. Cơ hội mà tôi dành cho người ấy không có cơ hội thực hiện. Tôi chợt nhận ra rằng, sẽ không ai tốt hơn chính mình để giúp mình vượt qua khó khăn ấy. Và tôi quyết định, gạt hình ảnh người ấy ra khỏi đầu, tự mình đứng dậy và bước tiếp. Và tôi biết “Những gì không thuộc về mình thì đừng nên níu giữ”, và đừng cố tìm lại những gì không nên giữ.

Thời gian còn dài ở phía trước, tôi không biết kết thúc của cuộc đời sẽ như thế nào. Nhưng tôi biết, sau mỗi lần vấp ngã, tôi sẽ trưởng thành hơn. Cả bạn cũng thế.

Friday, September 14, 2007

Mỗi ngày 5 phút

Tranh thủ dành ra mỗi ngày 5 phút để trút bầu tâm sự.
Hôm nay đọc blog của người yêu, thấy người yêu tâm sự về chuyện chồng đi nhậu, mình cũng thấy thông cảm với người yêu lắm. Tuy mình chưa trải qua nhưng mình có thể hiểu tâm trạng lo âu ấy. Chắc cũng chẳng khác gì tâm trạng của mình mỗi lần Th đi nhậu đâu. Mà có khi mình còn không được yên tâm hơn. Vì dù sao cuối cùng chồng người yêu có về nhà hay không thì người yêu cũng biết, còn mình thì ... Biết sao được.
Hôm trước ngồi nói chuyện với Hà bạn Th, nghe tâm sự về vụ đi nhậu nhoẹt, rồi thề thốt cam đoan, nào là toàn người biết nghĩ, sẽ không làm chuyện linh tinh đâu mà lo. Các ông con trai đâu biết, nói không lo thì đơn giản, nhưng làm được nó đâu phải dễ. Nhất là phía sau các ông là những người mẹ, người vợ và người yêu, những người thật lòng yêu, quan tâm và lo lằng cho các ông.
Thôi người yêu ơi, đừng giận nữa, mình là con gái mà. Con gái thì vị tha, bao dung, quan tâm và chia sẻ. Em chỉ biết nói như thế với chị thôi. Cầu mong sao cho mọi người luôn có được những điểm tựa vững chắc. Ước sao những người con trai đọc và hiểu được tâm sự của những người con gái. Hy vọng con trai sẽ không làm con gái buồn lòng và không phải lo lắng nữa.
Mong ... ước ... và hy vọng ...

Wednesday, September 12, 2007

Những khái niệm giật gân, chuyện thật như đùa.




(Ảnh này chỉ mang tính chất minh hoạ)



Hôm nay tôi được giải stress bằng việc chấm thi cho việc tuyển nhân viên kinh doanh đợt này.
Chung quy cũng chỉ tại cái việc ... nước đến chân mới nhảy. Chuyện là đến ngày phải nộp bài chấm thi cho phòng TCLĐ, phó phòng tôi mới giao nhiệm vụ cho mấy người ban giá cước "Chấm giùm mấy bài đi, đọc hay lắm, cười ra nước mắt nhé. Tạo điều kiện cho mấy chị em giải stress đây. Chiều phải xong nhé."
Hehe, thế là thành người chấm thi bất đắc dĩ.



Khái niệm đầu tiên thấy giật mình:
- Giá hớt váng: lớp váng là lớp béo, thường nổi trên bề mặt dung dịch. Ai cũng muốn tranh nhau lớp váng này, nhưng để hớt được nó thì thật là khó vì khi hớt váng, nếu không khéo thì lớp váng sẽ bị tan ra. Chính vì vậy , người ta dùng giá để hớt váng.

Khái niệm thứ 2 liên quan đến khái niệm này:
- Váng: ai cũng hiểu nghĩa nôm na nghĩa đen của nó là gì. Váng được hiểu là váng dầu, váng mỡ, là phần nổi trên cùng của khối dung dịch. Vì vậy nếu ai nhanh chân thì sẽ hớt được váng đó, còn ai chậm chân thì sẽ chỉ lấy được cặn của dung dịch và thường thì phần váng bên trên bao giờ cũng tốt hơn phần cặn ở phía dưới.

Khái niệm thứ 3: Khái niệm này xuất hiện hơi nhiều trong những bài tôi phải chấm
- Doanh nghiệp sử dụng chiến lược giá này dành áp dụng cho các sản phẩm đánh vào tầng lớp có thu nhập thấp. Ví dụ như Viettel, việc đưa ra gói giá Z60 hay Tomato chính là việc áp dụng chiến lược giá hớt váng.
Trời đất ơi, các nhà kinh tế thế giới đã thăng mà biết chắc cũng phải sống lại mà cười mất

Khái niệm thứ 4: Cái này thì nhiều quan điểm lắm, liên quan đến phương châm "Dò đá qua sông" trong kinh doanh. Các đồng chí ấy phân tích thế này:
- Khi qua sông, chúng ta không biết được sự nông sâu của sông, cũng như không thể biết được những nguy hiểm của lòng sông, dưới đó có thể có rất nhiều đá. Vì vậy chúng ta cần phải vừa đi qua sông vừa dò để khỏi ngã. Một thách thức đặt ra cho các nhà kinh tế, là phải làm sao tìm được điểm tựa để bước, để sao cho khi đi qua sông không bị ngã.

- Rồi thì là mà ... người ta thường nói "nước chảy đá mòn". Chính vì vậy, khi đi qua sông phải dò đá. Nếu viên đá mà nhẵn nhụi, chứng tỏ rằng, dòng sông đó chảy rất xiết, rất nhiều cạm bẫy, khó khăn phải vượt qua khi qua dòng sông đó. Còn nếu viên đá mà sần sùi, thì chứng tỏ dòng sông đó rất hiền hoà, êm ả, vượt qua dòng sông dễ dàng, ít trở ngại.

- Ai biết được dưới dòng sông kia đất có lún không, vì vậy qua sông phải ném đá xuống để thử độ nông sâu

- Khi qua sông, người ta phải bước lên các bậc đá. Vấn đề là phải xác định đâu là viên đá có thể bước được lên mà không bị ... chảy máu chân

Rồi thì đã hết đâu, có người còn viết "trong các slogan mà em ấn tượng nhất, đó là slogan của Viettel - luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu. Trời bác Pro mà nghe thấy chắc khóc thét.

Lại còn "slogan ấn tượng nhất với tôi là slogan của Viettel - luôn bên bạn dù bạn ở nơi đâu. Không phải vì lần này tôi thi vào Viettel tôi mới nói thế, mà thực đúng là nó ...." -->Trời TGĐ của VNPT mà biết chắc đuổi việc hết phòng Truyền thông quảng cáo của họ mất.

Rồi lại thế này nữa, yêu cầu của bài thi là: hãy phân tích slogan của 1 doanh nghiệp nào mà bạn thấy ấn tượng nhất. Có người viết "Slogan của Viettel thật là ấn tượng - Hãy nói theo cách của bạn ... abc, (rất dài) --> rồi chốt lại 1 câu: nhưng đây chưa phải là câu slogan mà tôi ấn tượng nhất. Ấn tượng nhất với tôi là slogan của PRO - luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu
Trời không hiểu họ hiểu gì về cái yêu cầu ấy mà lại viết vậy???

Nhiều và nhiều bài viết nữa, nhưng thôi, bằng này với tôi (và có lẽ cả với bạn nữa) đã đủ để giảm stress sau 1 ngày làm việc căng thẳng rồi.

Chấm xong đống bài thi thì chúng tôi chỉ muốn nói:
CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ CHO CHÚNG TÔI MỘT NGÀY LÀM VIỆC VUI VẺ VÀ ĐẦY ẮP TIẾNG CƯỜI.



Có lẽ lâu lắm rồi Phòng Marketing chúng tôi không được cười như thế.

Monday, September 10, 2007

Mới ... mới ... mới




Hôm nay bắt đầu cho 1 tuần làm việc mới, một mái tóc mới, 1 cái đầu mới, 1 suy nghĩ mới, và 1 con người mới.
Bắt đầu 1 cuộc sống mới./.

Friday, September 7, 2007

Áo fullhouse

Cái này móc, định để dùng, nhưng chưa kịp khoác lên người ngày nào nó đã ra đi. Giờ đang ở nhà bạn.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Sao ảnh chụp lại cứ tối đen thế nhỉ? Trình độ chụp ảnh kém quá, chắc phải vác máy ảnh đi học cách chụp thôi,

Áo mới dành cho bé

Để giải buồn, em tiếp tục show hàng khoe với mọi người. 2 cái áo len mới dành cho các bé lứa tuổi từ 1 - 2. 2 cái áo này em dự định sẽ đem bán đấu giá trên diễn đàn của hội thêu thùa (vì nhà chẳng có em bé nào ở lứa tuổi ấy cả)

Cái đầu tiên

- Kiểu dáng: áo dilê

- Màu sắc: phấn hồng, cực yêu.

- Tuổi: dành cho các bé gái 1 tuổi. (Nếu mẹ nào có nhu cầu đặt hàng, sẽ có mũ đồng bộ ah)

Ở lứa tuổi này chỉ mấy bữa nữa trời se lạnh là có thể mặc cho bé rồi.

Đây là ảnh chụp (em chụp vào buổi tối, nhà ko đủ ánh sáng nên trông hơi tối, trông ngoài thì long lanh lắm)

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Còn đây là áo dành cho bé trai tầm khoảng 2 tuổi. Với kiểu dáng áo dài tay, chất liệu len mềm mại rất thích hợp cho bé vào những ngày đông rét.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Các mẹ nào có nhu cầu thì có thể ủng hộ cho em, nhưng nhớ là trước khi em đem đấu giá trên sàn nhé. hihi

Kết thúc rồi

Vậy là mình đã giải quyết xong vấn đề ấy. Kết thúc tuy không có hậu nhưng có lẽ lại là hơn, sẽ là tốt cho tất cả. Mình sẽ vượt qua được tuy không đơn giản chút nào.
Mệt mỏi quá ...