Đáng ra cái entry này được viết vào lúc 2h20' sáng nay cơ, nhưng thực sự lúc ấy mệt quá, không còn đủ sức để ngồi lại bên máy tính nữa nên nó mới được sản xuất muộn như thế này.
Từ nửa đêm hôm trước trời đã mưa như trút rồi. Mất ngủ, trằn trọc và cái câu hỏi "Liệu mưa to thế này thì sáng ra mình có đi làm nổi không" đã làm mình càng thao thức hơn. Giấc ngủ không ngon như mọi khi vì trong đầu hình thành âm mưu xấu "nghỉ làm" vào sáng hôm sau. Nhưng với cái được gọi là "tinh thần trách nhiệm cao", mình đã không lỡ để cái âm mưu đen tối ấy trở thành hiện thực. Sáng vừa dắt xe ra cổng đã thấy mọi người nhao nhao như đàn kiến vỡ tổ. Mưa ngập đường ngập phố, mọi người đâm xe vào các ngả để tìm đường thoát. Cái cảnh quá quen thuộc với mình mỗi khi Hà Lội mưa to. Đã định dắt xe quay vào nhưng rồi lại tự nhủ "Không được đầu hàng khi mình chưa cố gắng hết sức" . Hic, vậy là 1 quyết định sai lầm đã được thực thi. Mình lách qua mấy con phố, cũng gặp vài chỗ ngập nước nhưng vẫn có thể đến công ty đúng giờ và còn tự hào là "mình không bị ướt tẹo nào" :D. Cứ nghĩ cơn mưa hôm nay cũng chỉ như những lần mưa trước, ngập 1 lúc rồi rút. Hic. Chẳng còn biết bình luận về nó thế nào nữa. Chỉ biết rằng, đây chính là cơ hội để mấy nhóc học sinh cấp 1 đi "thực nghiệm". Đứa nào mà ra đường ngày hôm nay thì về đảm bảo làm bài văn tưởng tượng về trận chiến giữa Sơn Tinh và Thuỷ Tinh để giành nàng Mỵ Châu không đạt điểm 10 thì cũng đạt điểm 9 :D. "Nước ngập lênh láng, Sơn Tinh (mình) đi tới đâu là Thuỷ Tinh (ông trời) dâng nước tới đấy (Mấy chú ô tô coi trời bằng vung nên cố tình đâm xe vào mấy vũng nước ngập. Và kết quả là nước dâng lên, tạo thành những con sóng lớn, đánh mạnh vào những người đi bên cạnh. Hic, người đi bộ hay đi xe máy thì khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng. Gặp phải những người yếu tay lái như mình thì chắc là cả người và xe đều xõng xoài roài). Các nhóc tha hồ mà tưởng tượng ý chứ. Cơn mưa này làm nhiều người khổ, thiệt hại về kinh tế cũng chẳng kém. Có lẽ chít nhất là mấy ông bảo hiểm, tha hồ mà trả tiền sửa xe cho mấy chú ô tô :D
Mà mình cũng bị thịt hại ý chớ. Phải sang GVM họp. Xe thì ko đi được. Phải cuốc bộ và lội nước cống (chẳng còn là nước mưa nữa). Hậu quả là về chân ngứa như con ghẻ mặc dù đã được rửa đi rửa lại không nhớ bao nhiêu lần. Hic. Nghe mọi người bàn tán nhiều về cái vụ ngập lụt, nhưng chẳng thể nào mà nghĩ lại ngập ác thía. Lớp học nhắn tin báo hoãn. Họp xong lại lội bộ về Đội Cấn. Và tình hình lúc về còn ngập lụt hơn cả lúc đi. Sắp tới giờ về đứa nào cũng nhao nhác đi hỏi đường xem có lối nào để "thoát thân" không. Cái điện thoại của mình được sử dụng hết công sức. Màn hình đỏ rực các mess của bạn bè thông báo update tình hình. Nhưng vẫn không có giải pháp an toàn nào được đưa ra.
Hic, mình đã phải dùng đến hình thức cầu cứu qua YM. 1 cái status to tướng được đưa ra "Ai tình nguyện làm anh hùng cứu mỹ nhân đây?" Hic, vậy mà người đầu tiên tình nguyện cứu mình là 1 bà chị. Ai mà lỡ để bà chị qua đón mình chứ. Rồi an ủi hơn là 1 zai. Nhưng mà khổ nỗi zai này ở xa quá. Cách mình tới 3/4 vòng trái đất cơ. Zai nói chỉ là để an ủi mình. Nhưng dù sao cũng còn hơn ối người. Ở ngay gần mình, miệng nói yêu quý mình, mà lúc mình gặp khó khăn cũng chẳng thèm hỏi thăm lấy nửa câu. Thật đáng ghét.
Chiều muộn T mới về. Gọi điện cho nó mãi mới được, vì máy nó ko có tín hiệu. Nó hỏi thăm có cần đi đón không? Hic, cũng biết nó chỉ nói thế thôi, chứ có bảo cần thì nó cũng chịu, không thể tới được. Vả lại mình cũng chẳng đành lòng hành tội bạn nữa :(
Muộn hơn thì em Quéo gọi điện cho mình, chắc lúc này nó mới nhìn thấy cái status kêu cứu của mình. Nó mà có ở ngoài này, thì chắc cũng lại như T thôi. Mình cũng lại cho nó ở nhà cho khoẻ :D
Cái G cho mình cao kiến, lừa bọn 116 đến làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng nó không tính tới cái nước 116 đến nó nhìn thấy xe của con bạn nó là xe máy, nó chửi cho te tua, chưa kể tới cái việc ở đây đang có 1 đống xe ô tô chờ 116 đến kéo. Bạn mày làm thế, có khác gì ốc mò cho cò nó xơi ah :D
Vậy là điểm lại có 4 anh hùng tình nguyện cứu mĩ nhân nhưng không thành. Tụi nhóc nó bảo, vậy là chưa có anh hùng thực sự rồi. Phải chăng ở đây không có mỹ nhân, hoặc là anh hùng núp hết rồi? Hehe, rồi chúng nó tự đưa ra câu trả lời: Không có chuyện không có mỹ nhân, chỉ là chưa có anh hùng thật sự, chứ nếu có anh hùng thực sự, thế nào cũng nhận thấy mỹ nhân. Hehe, các anh hùng thời nay đi "núp" hết roài
Lúc này mưa lại to hơn. Và cuối cùng mình đưa ra quyết định "Qua đêm" ở công ty. Mọi người hưởng ứng nhiệt liệt. Vậy là nguyên hội nhí nhố chưa gia đình ở lại (lần này có sự gia nhập của 1 "xí xớn viên bất đắc dĩ"). Hehe, dù gì thì cũng phải ăn đã. Tân tân lẩu quán tiến :)). Mọi người bảo chơi sang cho hoành tráng (nhưng thực ra đó là sự lựa chọn duy nhất) :D, không ăn lẩu nấm gà thì nhịn, chẳng có gì để ăn đâu.
Còn hoành tráng hơn là ăn xong tụi nó thẳng tiến sang Karaoke quán ở ngay cổng sau công ty. Còn mình thì phải về hoàn thành nốt cái kế hoạch và buôn chuyện với zai :D. Mãi 10h bị chúng nó lôi kéo ác quá nên mới mò sang. Mưa hát thấy hay hơn ngày thường :)). Cũng Ken, cũng cụng chai như ai. Mình thấy hơi biêng. Cả bọn ngồi mê mải tới lúc quán người ta phải lên thông báo nghỉ cả hội mới rút.
Về phòng và ai lại việc nấy. Kết thúc công việc vào lúc 2h15' sáng ngày hôm sau. Mệt rã rời.
1 đêm lạnh với cái chăn mỏng cho 3 người, đứa kéo đứa co, người mình đau ê ẩm. Sáng dậy đói, mệt, và lạnh. Mọi người thống nhất vứt xe lại để về. 1 quyết định vô cùng sáng suốt, nếu không chắc đi giữa đường cũng phải mang xe đi gửi. hehe. 9h30' sáng có mặt tại nhà. Kết thúc cuộc hành trình với mưa và huỷ mất mấy cuộc hẹn :(
Thui, cảm hứng tụt rồi để chỗ cho cơn đói ngự trị. Mình đi nấu cái gì cho vào dạ dày đây :D. Lúc khác viết típ