Hôm nay nhận tin thằng bạn về HNI để dọn nhà. Vậy là nó quyết định chuyển hẳn về Sơn Tây để vừa công tác vừa học ôn thi rồi. Sẽ là những chuỗi ngày dài mình không gặp được nó. May ra thì được mấy tiếng tranh thủ thôi. Mà sợ rằng lúc cuốn vào guồng học rồi, bận thế thì mấy tiếng nghỉ ít ỏi ấy nó liệu có về được HN không? Kể cũng buồn phết đấy, mình còn mỗi nó ở gần. Giờ nó đi xa nốt thì ... Hic hic. Mình ghét cái thiết quân luật của bên quân sự thế không biết. Ngày xưa còn đi học thì nó bị cấm trại. Giờ làm thầy rồi thì vẫn bị cấm trại như thường. Mục tiêu cao và khó thế, nó không tự đưa mình vào kỷ luật liệu có theo được không?
Cuối tuần này nó dọn nhà rồi. Sang tuần sau là nó bắt đầu lịch học. Buồn ghê.
Chiều đang họp, nó nhắn tin báo tối về HN để chuẩn bị dọn nhà. Dự định về sớm, nấu cơm cho nó ăn rồi sang dọn nhà giúp nó. Thế mà chẳng hiểu sao ăn xong lại quay sang tâm sự, ôn lại chuyện ngày xưa, chẳng thèm dọn nhà nữa.
Nhớ lại ngày xưa trẻ con thật. Còn nhớ những lần đi chơi xa với lớp, nó chỉ muốn mình ngồi sau xe nó. Thế thôi mà cũng ngại, chỉ sợ các bạn cùng lớp trêu. Kết cục là phải tự đạp xe hàng trăm km để rồi về đến nhà, tay và mặt đen xì vì nắng, còn người thì đau dã rời vì mệt. Nhớ rằng sau chuyến đi ấy, T nói với mình "Tớ ước gì P ốm bớt bớt đi một chút". Bạn với bè, mong người ta khoẻ lên thì không, lại mong bạn ốm. Hic, mà nghĩ lại thấy mình cũng ngố thật, tự nhiên làm khổ mình. Mà ngồi đằng sau thôi thì có sao đâu, thế mà cũng ngại, chỉ nhớ lúc ấy tự mình nghĩ rằng, mình còn đi học, ngồi sau xe ai là hư lắm, nhỡ đâu bạn bè bố mẹ mà nhìn thấy, họ đánh giá mình và gia đình mình thì xấu hổ lắm. Chỉ đơn giản thế thôi. Bây giờ nghĩ lại thật là tiếc.
Rồi còn nhớ ngày 14/2 năm ấy, thực sự cũng chẳng biết là ngày gì đâu. Tự nhiên có người tặng quà cho mình. Nhưng lại rất khéo, ko nói là quà 14/2 mà lại nói là quà ngày tết (14/2 năm ấy là ngày 2 tết thì phải). Quà tặng trước lúc Giao thừa, mình không có nhà, mẹ nhận hộ. Lý do thế mà con bé vẫn khăng khăng đầu năm đem trả. Trả cũng tế nhị lắm nhé, lẳng lặng giờ ra chơi mở cặp bạn bỏ vào. Mình vẫn quen cái thói làm việc gì cũng chỉ nghĩ cho mình, mà chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của người ta. Hôm nay mới nghe T trách "đã lấy lý do tặng quà tết rồi thế mà vẫn trả lại". Hì hì, biết sao được, tính cách bộp chộp thế rồi, lại thêm ngang ngược nữa.
Cũng hôm nay T mới biết, ngày hôm ấy mình đã nhận được 2 món quà, và cương quyết trả lại cả 2. Nhưng trong đó, có quà của 1 người mà mình không mong nhận, còn có 1 món quà vì ngại mà không dám nhận. Thật là trẻ con quá.
Rồi còn biết bao nhiêu chuyện nữa quanh cái chuyện ngày xưa. Nhớ cái hôm T đánh nhau với L chỉ vì ... cái kính cận của tớ. Chẳng ai như L cả, nghịch dại, đùa dai, lúc ấy sao mà thấy ghét thế. Người ta cận có mỗi thứ quý nhất là cái kính thì đem giấu đi, thử hỏi ai không ghét chứ. Ngồi học ko có kính thì thấy được gì. Thế là tớ cáu, đòi lại không chịu trả. Chưa kịp đòi thì đã có người đòi hộ. 2 đứa tức nhau, nguyên nhân gì thì ... chắc cả lớp cùng biết. Hôm ấy T với nó suýt đánh nhau to. Nói thật, lúc ấy ghét nó, tớ cũng chỉ muốn ... T đánh cho nó 1 trận. Nhưng sợ chẳng may bị ban đức dục bắt được, ảnh hưởng đến hạnh kiểm của T thì khổ. Chỉ là lo cho T thôi, chứ với L thì ... hì hì, kệ, nó bị trừ cũng đáng, ai bảo trêu tớ
Rồi lại nhớ cái lần T lấy trộm hộp kính của tớ, rồi về nhà xịt nước hoa vào ấy. T ko biết rằng, tớ dị ứng mùi thơm (đến bây giờ vẫn không sửa được), hôm ấy tớ cú lắm, quyết định trả thù. Hì, cũng là do bọn nhóm tớ bày ra, tụi nó lấy trộm khăn quàng cổ của T cho tớ. Còn tớ thì ... Ngày hôm sau mang tới lớp 1 cái khăn cũng được tẩm mùi, không xa xỉ tới mức dùng nước hoa, nhưng toàn 1 mùi ... nước mắm nguyên chất. Bắt tội hôm ấy T phải mang khăn về giặt, mà chẳng biết có còn dùng lại nó nữa không, vì sau đấy chẳng bao giờ thấy T quàng nó nữa. Ngày ấy nghịch tinh thật. Chơi ác là sở trường rồi mà.
Lại đến chuyện cái ảnh tớ chụp nghệ thuật nữa. Chẳng biết vì lý do gì mà T nhanh tay trôm được. Cứ nghĩ mất ở đâu, đang chưng hửng thì T khoe T đang giữ. Đã cú lắm rồi, mãi mới đòi lại được. Đinh ninh là đã đòi được ảnh. Thế mà mà mấy ngày sau lại thấy T đem khoe tiếp. Hoá ra trước khi trả lại cho tớ, T đã nhanh tay đem đi chụp và rửa lại. Vậy là giận, cóc thèm nói chuyện. Chưa hết. Đợt ấy lại đúng dịp 26/3, lớp tổ chức đi thăm quan. 2 đứa giận không thèm nói chuyện với nhau. Mỗi đứa 1 đường, cũng thừa nhận hôm ấy, nhiều lần tớ phải nghía xem T đi đường nào. hehe. Nhưng chỉ thi thoảng thôi, còn tớ thì vẫn chơi vô tư lắm, không bận tâm xem người ta buồn hay vui đâu. Ai bảo thi gan giận với tớ chứ.
Nhớ hôm ấy về, dư âm thăm quan vẫn còn. Mọi người hào hứng rửa ảnh, tớ bảo đi thăm quan vui thật. Thằng quéo nó cự lại, bảo chỉ có P vui thôi, còn có thằng nó buồn thiu. Kể cũng tiếc, nếu cả 2 đừng cố chấp, thì có lẽ chuyến thăm quan cuối cùng của thời học sinh ấy sẽ là 1 cuộc vui trọn vẹn nhỉ. Nhưng thế mới có cái để nói chứ. Đấy có lẽ là lần đầu tiên và duy nhất 2 đứa mình giận nhau kể từ khi 2 đứa chơi với nhau nhỉ. 12 năm có lẻ rồi đấy.
Hy vọng đấy là lần duy nhất mình giận nhau nhỉ
Hôm nay lại nhắc chuyện cái hộp quà T tặng tớ hôm sn năm lớp 12. Đấy là sn cuối cùng của đời học sinh, sau ngày thi tốt nghiệp cấp III 2 ngày thì phải. Chỉ nhớ sau khi thi xong T lên HN, lại nói với tớ, T đi lên đó để ôn thi cùng với chị Hoa, hôm sn chắc ko về được. Tớ buồn. Thực sự hôm ấy có buồn đấy. Thằng Vũ đến chúc mừng sn tớ còn trêu "T nó không về được, có buồn không?" Nó trêu, còn tớ thì tỏ thái độ hững hờ. Nhưng thực ra tâm trạng phết đấy. Cứ đinh ninh T không về. Ghét T ghê gớm, toàn làm người khác bất ngờ. Tớ rất thích món quà năm ấy. Nó chứa đựng rất nhiều tình cảm, lại đẹp nữa. Lặn lội lên tận Thủ đô, mua quà tặng bạn, sao không ý nghĩa chứ. Cho đến bây giờ tớ vẫn thích hộp quà ấy đấy. Và nó sẽ còn theo tớ cho đến khi nào nó không thể sử dụng được nữa thì mới thôi. Không biết lúc ấy T có chịu đầu tư, tặng tớ 1 món quà tương tự như thế không nhỉ???
Tối nay mình còn nói gì với nhau nữa nhỉ? Nhiều, nhiều lắm, còn cả chuyện chỗ ngồi nữa chứ. Có ngồi cạnh nhau thôi cũng ngại.
Thôi chẳng viết ra nữa đâu. Sợ viết ra mọi người lại bảo, con này đúng là ngố.
Hic hic, giữ riêng làm kỷ niệm 1 thời của chúng ta. Hôm nay tớ đã nói chuyện với mấy người cùng phòng, và tự hào: "Em có 2 người bạn thân, rất thân, và không bao giờ em muốn mất họ. Em sẵn sàng chia tay người yêu chứ không bao giờ chia tay 2 người bạn ấy". Không biết tớ nói thế có mạnh miệng quá không, nhưng cho tới giờ vẫn là như thế đấy. Đố T biết, 2 người ấy là ai???
Vậy thôi, ngẫu hứng tới đây thôi. Hôm nào cao hứng thì lại viết tiếp.