Mình có nghe nói sao thái bạch trong năm, nhưng chưa nghe thấy có sao thái bạch trong tuần bao giờ cả. Có lẽ là có nhỉ??? Bằng chứng là cả tuần nay mình long đong lận đận, đen đủi, ốm yếu và gặp toàn chuyện dở hơi không đâu. Nào là ốm. Ốm quặt ốm quẹo, ốm quay ốm quắt, ốm lay ốm lắt. Uống bao nhiêu là thuốc mà chẳng ăn thua. Cứ tưởng cuối tuần được nghỉ ngơi để lấy lại sức. Thế mà dự định cũng không thành. Đã thế bây giờ lại còn bị dị ứng nữa. Mà cũng chẳng biết là dị ứng hay bị gì nữa. Chỉ thấy cả 1 vòng cổ của mình được đeo 1 sợi dây chuyền to tới vài kí lô, màu đỏ rực. Chiều nay nó bắt đầu chuyển sang rát dữ dội. Mọi người bảo phải đi bác sĩ kiểm tra, nhưng mà ... sợ lắm. Với lại cũng chẳng biết đi vào lúc nào. Công việc còn đó ...
Nghỉ ốm cũng chẳng được yên. Mới nghỉ 1 ngày, đã có người gọi điện bảo em ốm bị sao mà nghỉ lắm thế? Hic, đúng là bố đời. Có ai mong mình bị ốm đâu cơ chứ. Mệt mỏi. Giá mà công việc thư thư, có lẽ cũng xin nghỉ phép 1 tuần để nghỉ ngơi. Cảm thấy mệt mỏi và đuối sức rồi. Giá như tôi có 1 tuần yên tĩnh không bị làm phiền bởi công việc nhỉ??? Vẫn chỉ là ước mơ thôi. Ngày phép của năm 2007 vẫn còn 11 ngày. Hic...
Ngày hôm nay thật nhiều bực bội. Có người lại dội thêm dầu vào lửa nữa chứ. Chưa bao giờ mình nghĩ là mình ghét người con gái ấy. Vậy mà giờ đây, mình coi thường cô ta vô cùng. Cô ấy ghen với mình??? Có thể thế. Nhưng dù gì, cũng nên giữ lịch sự với chồng. Thực sự, lúc đó, mình đã muốn trọc cho cô ta tức thêm. Nhưng may mà mình kìm lại được. Làm thế thì chỉ khổ anh thôi. Người ở giữa bao giờ cũng khó xử nhất. Không biết nếu mình ở vào vị trí của cô ấy, thì mình có làm thế không? Quả thật khó nghĩ quá. Mình không trách cô ta, nhưng nếu là mình, mình có cách để giải quyết hay hơn, để chồng cô ấy nể và sợ cô ấy hơn. Nghĩ lại thấy tội cho anh, chỉ vì hiền quá. Số đen cho cô ấy, lại chọn thời điểm ngày hôm nay để gây chuyện với mình. Ai mà thèm gây chứ, chỉ tội cho anh, em đã trút tất cả lên anh. Sorry anh nhé. Quýt làm, cam phải chịu. Nhưng sau ngày hôm nay, em không còn mấy cảm tình với vợ của anh nữa. Tự nhủ sẽ chẳng có lần sau như thế, và cũng chẳng bao giờ nói giúp cô ấy với anh. Khi người ta không muốn làm bạn, liệu có cần cố. Như anh nói, chỉ cần anh em mình là bạn, thế là được rồi. Em nhịn cô ta là vì anh. Còn nếu không, sẽ có người phải khóc nhiều hơn, có người phải ghen nhiều hơn. Và khi đó, anh sẽ khổ tâm nhiều hơn. Bực mình quá.
Người mệt mệt, lắm cái bực mình. Định rủ 1 ai đó đi nghe nhạc, nhưng gọi điện không được. Thêm 1 việc không theo ý muốn. Thôi, đành ở nhà xem ti vi rồi đi ngủ sớm vậy.
Mệt mỏi, chán, ghét, buồn...