Tuesday, May 26, 2009

Viết cho cái ngày này 5 năm trước - 20/5/2004

Blog của mình đợt này mốc meo quá. Chẳng có bài viết nào mới cả. Phần vì bận, phần vì không biết phải viết gì. Cái mới thì không thể update, còn cái cũ thì chẳng nên update làm gì nhỉ?

Vậy là đã 5 năm tròn trôi qua, kể từ cái ngày mình bước chân vào Viettel. Thời gian nhanh thật. Với 1 quãng thời gian không phải là ngắn, mình đã học được khá nhiều từ đây. Bao nhiêu thăng trầm trải qua trong giai đoạn này. Vui có nhưng có lẽ buồn là nhiều hơn.

5 năm nhìn lại mình đã có những gì. Chẳng gì cả. Tất cả vẫn là con số KHÔNG to tướng. Lòng nhiệt huyết thì giảm dần, tư duy cũng mòn dần. Có quá nhiều công việc không tên, khiến mình chẳng có lấy chút thời gian để mà ngồi nhìn lại những gì đã làm. Chẳng thể nhìn thấy những sai sót đã vấp phải để mà rút kinh nghiệm. Và cũng chẳng đủ thời gian để cho mình tư duy cho cái mới. Đôi lúc, cứ có cảm giác mình làm việc như 1 cỗ máy được lập trình sẵn. Thật là nhàm chán và tẻ nhạt.

5 năm. Đã có biết bao nhiêu cái quyết định sai lầm mà mình đưa ra. Cái quyết định lớn nhất mà cho tới bây giờ mình vẫn dằn vặt bản thân mình. Đã bao lần mình tự hỏi bản thân mình: Tại sao lúc ấy mình lại không cương quyết? Tại sao mình lại yếu lòng và buông xuôi? Tại sao những lúc khác mình có thể mạnh mẽ tới vậy để rồi cũng có những lúc mình buông xuôi thế này. Chỉ 1 quyết định sai lầm, 1 bước đi sai lầm đã làm cuộc đời mình rẽ sang 1 con đường khác, lắm chông gai hơn, nhiều thử thách hơn.

5 năm. Đủ thời gian để mình bỏ qua quá nhiều cơ hội. Tự mình biến mình thành 1 con rùa rụt cổ, không còn sức chiến đấu. 5 năm đủ để mình kịp nhận ra những bước đi sai lầm. Tuy muộn nhưng vẫn còn đủ thời gian để mình bắt đầu lại.

5 năm. 1 mốc thời gian đáng để tổ chức 1 bữa tiệc kỷ niệm ngày 5 anh em hội ngộ. 5 năm với đầy ắp những kỷ niệm với những ngày đầu khó khăn khi mới vào Viettel. Vậy mà cũng không làm được.

Ôi thời gian...

Monday, May 11, 2009

Entry for May 11, 2009

Qua blog của 1 em, mình đã biết đến bài hát này. Có lẽ chưa bao giờ mình nghĩ tới câu hỏi này "Nếu chỉ còn 1 ngày để sống, mình sẽ làm gì?"

Uh nhỉ, mình sẽ làm gì???

Nếu chỉ còn 1 ngày - Tác giả Hoài An



Nếu Chỉ Còn Một Ngày Để Sống
Ca sĩ: Hợp Ca

Nếu chỉ còn một ngày để sống, người đưa tôi về đến quê nhà.
Để tôi thăm làng xưa nguồn cội, cho tôi mơ, mơ tiếng Mẹ Cha.
Nếu chỉ còn một ngày để sống, người cho tôi một khúc kinh cầu.
Người tôi thương êm ấm môi cười, cho con tôi bước đời yên vui.

Nếu chỉ còn một ngày để sống, làm sao ta trả ơn cuộc đời.
Làm sao ta đền đáp bao người, nâng ta lên qua bước đời chênh vênh.
Nếu chỉ còn một ngày để sống, làm sao ta chuộc hết lỗi lầm.
Làm sao ta thanh thản tâm hồn, xuôi đôi tay đi giữa hửng đông.

Nếu chỉ còn một ngày để sống, muộn màng không lời hối lỗi chân thành.
Buồn vì ai, ta làm ai buồn, xin bao dung tha thứ vì nhau.
Nếu chỉ còn một ngày để sống, chợt nhận ra cuộc đời quá đẹp.
Phải chăng ta có lúc vội vàng, nên ra đi chưa được bình an.

Cho tôi như bóng mây, lang thang qua cõi này.
Cho tôi được ngắm sao trên trời, giữa hương đồng cỏ nội.
Cho tôi như khúc ca, bay đi xa rất xa.
Chô tôi được cám ơn cuộc đời, cám ơn mọi người.
Cho tôi được sống trong tim người, bằng những lời ca”


Saturday, May 2, 2009

Entry for May 02, 2009

Đã lâu lắm rồi mới gặp được 1 người có thể làm chủ được câu chuyện. Thú vị thật. Cũng lâu rồi mình mới cười nhiều như thế. Mấy ngày nghỉ, chẳng làm được gì. Mặc dù cái mớ bòng bong đang rối như canh hẹ, nhưng mình cũng bỏ mặc nó sang 1 bên. Thôi thì cứ thư giãn cho nó thoải mái đã. Thời gian này công việc bung bét quá. Không có chút gì mang tính chất ổn định.
Kết thúc một chuyến công tác không phải là quá dài, nhưng cũng chẳng phải là quá ngắn. Thời gian đó đủ cho mình rời xa với những công việc hàng ngày. Đi công tác - 1 cách để mình tự refresh lại chính mình. Về nhà nhận được thông tin: 1 em được điều chuyển xuống CC. 8 em được điều chuyển đi hỗ trợ tỉnh với thời hạn 1 tháng. 5 chú mới thì mình chẳng có cảm xúc gì. Vì dù sao cũng chưa tiếp xúc nhiều. Nhưng mấy đồng chí cũ thì thấy cũng có vẻ nhớ rồi. Bằng chứng là sáng nay đi làm, thấy phòng trống hoắc, thật là buồn. Mình nhận công tác mới - ôm trọn mảng việc mà chị D đang làm. Uh thì 1 cách để rời xa cái dịch vụ mang tên ADSL. Cứ hí hửng là 2 chị em đã thoát nợ, ko còn dính dáng gì tới nó, thì sáng nay đi làm nghe tin giáng trời: Mình được điều chuyển sang Trung tâm băng rộng - lại là ADSL, vì cuối cùng nhìn lại, ngoài em ra chẳng còn ai có thâm niên với nó cả - Chán ko buồn chết. Cuối cùng thì vẫn không thoát khỏi nó được.
Ko biết đến bao giờ thì nhận công việc mới.
Cũng may là đợt này có người đem lại nụ cười cho mình. Thank you very much.