Hôm nay là ngày xui xẻo nhất quả đất, bao nhiêu là sao quả tạ rơi vào đầu, mang tiếng là ngày cuối tuần mà chẳng thấy hào hứng gì cả.
Đầu tiên đến phòng là ... họp
Họp xong 1 lúc lại thêm 1 cái chat ... họp ... tiếp
Họp, họp và họp, chẳng có thời gian mà làm việc nữa.
Chưa hết choáng vì họp thì đã lại thêm 1 cái choáng nữa. Từ tuần tới, đi làm không được mặc áo phông, không được đi dép lê, không được mặc váy ngắn, không được mặc quần cộc, và còn nhiều cái không được nữa. Nói chung là không được ăn mặc tự do khi đi làm. Hic, đành rằng là vậy, nghe những cái không được này cũng hợp lý, nhưng chán vì năm nay ngại may áo, mình toàn mua áo phông để mặc đi làm, giờ thì để ... ngắm rồi. Mình có đi chơi đâu mà mặc, thêm nữa, mấy cái số đo khiêm tốn của mình có cho chắc cũng chẳng ai mặc vừa. Hic
Giờ mới đến cái quan trọng, đấy là cái chuyện quẹt thẻ. Thế là không trốn đi đc rồi. Giờ có chẳng may vào muộn thì ... ôi thôi, cái cầu thang thoát hiểm cũng chẳng giải quyết được vấn đề nữa roài. Ai là người quẹt thẻ cho bi giờ. Đúng là thưởng ... chẳng ai cho không ai cái gì, nhất là chuyện thưởng. Đi kèm với thưởng sẽ là 1 loạt cơ chế phạt cho tương xứng.
Càng ngày quản lý càng chặt, hic hic
(Sorry Mai nhỏ, đã lấy ảnh em để làm minh chứng cho 1 người thèm thuồng tự do hehe)